[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 25
2024-07-29 15:51:05
Ninh Tiểu Tứ vui vẻ gật đầu, bữa sáng hôm nay chỉ ăn được nửa củ khoai lang nhỏ, cậu bé vốn không để ý đó là thức ăn thừa hay không! Rất vui!
Cậu bé ăn được vài miếng thì lại đưa cho anh hai, “Anh hai chị ba, hai người cùng ăn đi, mọi người cùng nhau ăn, mẹ à, mẹ cũng ăn đi."
Cả nhà họ người đẩy người nhường, dịu dàng thắm thiết, khiến cho Ninh Yên rất bất ngờ.
Cô sờ vào túi của mình, muốn mua một ít đồ.
Cô vốn có thói quen dự trữ đồ ăn, chỉ cần trong tay có đồ ăn thì tinh thần cũng trở nên rất ổn định.
Ninh Yên chủ động đề nghị chuyển hộ khẩu, Dương Liễu đồng ý, giặt xong quần áo, Ninh Yên liền tiến tới giúp bà phơi khô.
Cô lấy chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây đeo lên người: "Hãy mang theo sổ hộ khẩu, sổ lương thực và cả biên lai nữa."
Sau khi nàng đã dặn dò xong, Dương Liễu lập tức xoay người đi vào nhà: "Được."
Cả hai người đều rất tự nhiên, Ninh Miểu nhìn thấy họ, Vẫn cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Ninh Yên cầm lấy biên lai xem qua một lượt, loại nào cũng có, phiếu mua gạo, phiếu mua dầu, phiếu mua vải, mua thịt, mua trứng, mua đường các loại, như được mở mang ra một thế giới mới vậy.
Cô đưa tất cả những người trong nhà họ Ninh đi cùng, đầu tiên phải đến sở cảnh sát để làm thủ tục, đem sổ hộ khẩu và mối quan hệ lương thực để chuyển giao, chỉ có như vậy, Ninh Yên Mới có thể có được thức ăn.
Ninh Yên miệng lưỡi nhanh nhẹn, phong thái tự nhiên hào phóng, lời lẽ lại ngọt ngào, từng câu từng chữ “cô ơi”, “chú ơi” , trong phút chốc mọi chuyện đều được giải quyết thuận lợi.
Mỗi tháng cô sẽ có được 28 cân lương thực, chí ít sẽ không cần phải lo bị đói chết nữa.
Nhưng lượng lương thực của tháng này đã bị người của Vu gia mang đi rồi, muốn có phải đợi đến tháng sau.
Bây giờ chỉ mới giữa tháng, nếu thêm một miệng ăn nữa thì chắc chắn sẽ không đủ.
“Tiếp theo, chúng ta đi đến Cung Tiêu Xã, tiêu hết số phiếu thức ăn của tháng này đi."
Dương Liễu có chút kinh ngạc, "Nhà chúng ta không có tiền."
Ninh Yên Đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của nữ chủ, cả người liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, “Tôi có.”
Tuy rằng khó khăn trước mắt vẫn còn rất nhiều, nhưng cô không hề hoảng sợ, giải quyết từng chuyện một thôi.
Dương Liễu có chút nghi hoặc, “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Bố mẹ Vu gia cho con sao?”
“Không phải.” Ninh Yên suy nghĩ vài giây, do đó liền tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua kể lại một lượt, không hề thêm mắm dặm muối gì, tất nhiên, 110 đồng nhận được ở không gian thì cô lại không nói, nhưng mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Anh em Ninh gia sau khi nghe xong thì tròn xoe cả mắt, không ngờ Vu Tinh Tinh lại làm ra chuyện như vậy, xấu xa thật.
Thâm độc quá đi.
Nhưng điều khiến kinh ngạc hơn là, người chị trong có vẻ lạnh lùng này lại có thể áp chế Vu Tinh Tinh, ấn chặt cô ta lên mặt đất, có chút hả dạ.
Nhìn thấy lá thư nhận sai do chính tay Vu Tinh Tinh viết, mọi người đều không còn nghi ngờ là thật hay giả nữa.
Tâm trạng của Dương Liễu rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, không dám tin rằng bản thân lại nuôi dạy ra một kẻ vô ơn như vậy, “Ý con là, tiền này là do Vu gia đền cho con sao? Sao con có thể nhận tiền của họ chứ? Họ đối với con thật sự có ân tình rất lớn."
Bà là một người phụ nữ hiền lành và đức độ, một người đàn bà tốt bụng theo nghĩa truyền thống, nói khó nghe hơn thì bà hơi giống một “thánh mẫu” đấy.
Nhưng người tốt thì thường sống không lâu, lại rất dễ bị bắt nạt.
Ninh Yên tuy rằng mới tiếp xúc với bà ấy một khoảng thời gian không lâu, nhưng cũng đã hiểu được tính cách của bà ấy, chịu khó chịu khổ, yêu thương con cái, dịu dàng lương thiện, nhẫn nại không giận dữ, ai đối với bà ấy cũng đè là người tốt cả.
Tính cách như vậy thật sự không thích hợp làm trụ cột của một gia đình.
Thôi bỏ đi, người tài trách nhiệm lớn, để cô làm vậy.
Nhưng trước đó, cần phải giải quyết hết các mối họa ngầm đã.
Cậu bé ăn được vài miếng thì lại đưa cho anh hai, “Anh hai chị ba, hai người cùng ăn đi, mọi người cùng nhau ăn, mẹ à, mẹ cũng ăn đi."
Cả nhà họ người đẩy người nhường, dịu dàng thắm thiết, khiến cho Ninh Yên rất bất ngờ.
Cô sờ vào túi của mình, muốn mua một ít đồ.
Cô vốn có thói quen dự trữ đồ ăn, chỉ cần trong tay có đồ ăn thì tinh thần cũng trở nên rất ổn định.
Ninh Yên chủ động đề nghị chuyển hộ khẩu, Dương Liễu đồng ý, giặt xong quần áo, Ninh Yên liền tiến tới giúp bà phơi khô.
Cô lấy chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây đeo lên người: "Hãy mang theo sổ hộ khẩu, sổ lương thực và cả biên lai nữa."
Sau khi nàng đã dặn dò xong, Dương Liễu lập tức xoay người đi vào nhà: "Được."
Cả hai người đều rất tự nhiên, Ninh Miểu nhìn thấy họ, Vẫn cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Ninh Yên cầm lấy biên lai xem qua một lượt, loại nào cũng có, phiếu mua gạo, phiếu mua dầu, phiếu mua vải, mua thịt, mua trứng, mua đường các loại, như được mở mang ra một thế giới mới vậy.
Cô đưa tất cả những người trong nhà họ Ninh đi cùng, đầu tiên phải đến sở cảnh sát để làm thủ tục, đem sổ hộ khẩu và mối quan hệ lương thực để chuyển giao, chỉ có như vậy, Ninh Yên Mới có thể có được thức ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Yên miệng lưỡi nhanh nhẹn, phong thái tự nhiên hào phóng, lời lẽ lại ngọt ngào, từng câu từng chữ “cô ơi”, “chú ơi” , trong phút chốc mọi chuyện đều được giải quyết thuận lợi.
Mỗi tháng cô sẽ có được 28 cân lương thực, chí ít sẽ không cần phải lo bị đói chết nữa.
Nhưng lượng lương thực của tháng này đã bị người của Vu gia mang đi rồi, muốn có phải đợi đến tháng sau.
Bây giờ chỉ mới giữa tháng, nếu thêm một miệng ăn nữa thì chắc chắn sẽ không đủ.
“Tiếp theo, chúng ta đi đến Cung Tiêu Xã, tiêu hết số phiếu thức ăn của tháng này đi."
Dương Liễu có chút kinh ngạc, "Nhà chúng ta không có tiền."
Ninh Yên Đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của nữ chủ, cả người liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, “Tôi có.”
Tuy rằng khó khăn trước mắt vẫn còn rất nhiều, nhưng cô không hề hoảng sợ, giải quyết từng chuyện một thôi.
Dương Liễu có chút nghi hoặc, “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Bố mẹ Vu gia cho con sao?”
“Không phải.” Ninh Yên suy nghĩ vài giây, do đó liền tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua kể lại một lượt, không hề thêm mắm dặm muối gì, tất nhiên, 110 đồng nhận được ở không gian thì cô lại không nói, nhưng mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh em Ninh gia sau khi nghe xong thì tròn xoe cả mắt, không ngờ Vu Tinh Tinh lại làm ra chuyện như vậy, xấu xa thật.
Thâm độc quá đi.
Nhưng điều khiến kinh ngạc hơn là, người chị trong có vẻ lạnh lùng này lại có thể áp chế Vu Tinh Tinh, ấn chặt cô ta lên mặt đất, có chút hả dạ.
Nhìn thấy lá thư nhận sai do chính tay Vu Tinh Tinh viết, mọi người đều không còn nghi ngờ là thật hay giả nữa.
Tâm trạng của Dương Liễu rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, không dám tin rằng bản thân lại nuôi dạy ra một kẻ vô ơn như vậy, “Ý con là, tiền này là do Vu gia đền cho con sao? Sao con có thể nhận tiền của họ chứ? Họ đối với con thật sự có ân tình rất lớn."
Bà là một người phụ nữ hiền lành và đức độ, một người đàn bà tốt bụng theo nghĩa truyền thống, nói khó nghe hơn thì bà hơi giống một “thánh mẫu” đấy.
Nhưng người tốt thì thường sống không lâu, lại rất dễ bị bắt nạt.
Ninh Yên tuy rằng mới tiếp xúc với bà ấy một khoảng thời gian không lâu, nhưng cũng đã hiểu được tính cách của bà ấy, chịu khó chịu khổ, yêu thương con cái, dịu dàng lương thiện, nhẫn nại không giận dữ, ai đối với bà ấy cũng đè là người tốt cả.
Tính cách như vậy thật sự không thích hợp làm trụ cột của một gia đình.
Thôi bỏ đi, người tài trách nhiệm lớn, để cô làm vậy.
Nhưng trước đó, cần phải giải quyết hết các mối họa ngầm đã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro