[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 29
2024-07-29 15:51:05
"Được được."
Ninh Yên vừa quay đầu, đã thấy mấy người Ninh gia nhìn mình đến trợn mắt há mồm, cứ như cô mọc ra một cặp sừng.
Cô nhíu mày, đi qua xem thành quả của bọn họ, hai lạng đường đỏ, nửa cân trứng gà, nửa cân dầu, một bó rau cần, một bắp cải trắng.
"Không có thịt?"
Dương Liễu vô thức lắc đầu, "Không mua được thịt, vừa rồi con vỗ vỗ đánh đánh đã cứu sống một mạng người, con..."
Bà muốn nói là dùng phép thuật của thần tiên phải không? Nhưng nghĩ đến đang ở chỗ đông người, bà kịp thời sửa miệng, "Sao con biết y thuật?"
Ninh Yên cười cực kỳ đắc ý, làm một động tác ra dáng quý tộc thượng đẳng, "Là phương pháp cấp cứu mà tôi xem được ở trong sách, hôm nay là lần đầu tiên thực hành, không ngờ lại thành công, quả nhiên tôi là thiên tài trăm năm khó gặp mà."
Tẩy não đại pháp bắt đầu rồi.
Ninh gia: . . .
Ninh Yên tự kỷ sờ sờ mặt mình, "Ai da, tôi sơ ý để lộ sự thông minh tài trí của mình mất rồi, ai, tôi thật sự không muốn phách lỗi, quá ưu tú sẽ bị người khác đố kỵ, mọi người nhớ nhé, tôi vẫn là đứa bé ngốc nghếch nhỏ yếu đáng thương đó."
Che giấu quá khứ tầm thường và tính cách bỗng nhiên thay đổi một cách hoàn mỹ.
Mọi người: . . .
…
Giọng nói tràn đầy kinh ngạc của người Ninh gia truyền đến: “Đổ hết đường đỏ vào sao?”
Trên một góc bàn có đặt một chậu nhỏ, trong chậu là bột mì. Người Ninh gua mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ninh Yên.
Nói là muốn làm bánh mì đường đỏ, nhưng thế này cũng quá xa xỉ rồi.
Ninh Yên đứng một bên hất cằm, chỉ là hai nhúm đường đỏ thôi mà: “Ừm. Nhanh lên, chúng ta đều cần phải bồi bổ thật tốt, sức khỏe chính là cốt lõi của cách mạng đấy.”
Nhìn mọi người mặt của ai ai cũng đều xanh xao vàng vọt, xương bọc da, khí sắc cực kém.
Khuôn mặt Dương Liễu xuất hiện vẻ chần chừ: “Mẹ sợ sau này không đủ ăn.”
Đứa trẻ này là người tiêu tiền như nước, buổi sáng đã mua hết tám lạng bột mì rồi, giờ còn muốn dùng hết đường đỏ sao? Bà đau lòng không thôi.
Đứa nhỏ Ninh gia cũng không đồng ý: “Ý của mẹ là, chúng ta còn phải lo cho sau này nữa.”
Ninh Yên trợn mắt, nếu cứ tiếp tục như thế thì sau này sẽ ra sao? Sức khỏe của Dương Liễu cực kỳ yếu, lúc nào cũng đau ốm, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
“Tiền của tôi thì tôi là người quyết định, hơn nữa với thiên tài như tôi đây thì bột mì, gạo rồi cũng sẽ có.”
Hai người nhà họ Ninh nhìn mặt nhau, một chữ cũng không thốt ra.
Nhưng khí thế của Ninh Yên quá mạnh mẽ, nói một là một, cuối cùng cả nhà cũng phải nghe theo cô.
Dương Liễu làm mẹ đã nhiều năm rồi, đúng ra mà nói là người đứng đầu cả nhà, nhưng Ninh Yên lại giống chủ nhà hơn bà nhiều, nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối.
Ninh Yên chỉ nói chuyện nhưng không hành động, sai sử người Ninh gia xoay vòng, còn mình thì ngồi xếp bằng ở trên giường đọc sách.
Người Ninh gia rất nhanh phát hiện ra được, cô có thể làm hai việc cùng một lúc.
Ninh Lỗi thỉnh thoảng lườm một cái, nhịn không được nhỏ giọng chỉ trỏ: “Cô đang đọc sách sao? Có thể hiểu nhanh như vậy sao?”
Ninh yên đang lật sách giáo khoa của đứa nhỏ Ninh gia, sách tiểu học, trung học đều đọc qua một lượt.
Lúc này cô mới lấy sách mình mang đến ra, xem rất chăm chú, không đúng, là lật giấy rất cẩn thận.
Tiếng của hắn rất nhỏ, nhưng căn phòng này lại quá bé, nên Ninh Yên đã nghe được toàn bộ, không ngẩng đầu lên mở miệng.
“Sao lại không thể? Mấy người chả biết gì về thực lực của thiên tài cả.”
Cô đã đọc xong sách học, đại khái là thêm được không ít hiểu biết về hệ thống tri thức của thế giới này, sách của tiểu học và trung học thực sự rất đơn giản.
Đầu năm nay không có mấy học sinh thực sự hiếu học, thầy giáo cũng không dám quản nhiều chuyện, nên đều làm qua loa cho có.
Nguyên thân vừa mới tốt nghiệp cấp 2, thành tích bình thường, cho rằng học tập vô dụng nên cũng không có ý định học cấp 3.
Vốn dĩ Vu gia muốn sắp xếp một vài việc vặt cho cô, sau đó qua vài năm thì tìm một người đàn ông rồi gả ra ngoài.
Ninh Yên vừa quay đầu, đã thấy mấy người Ninh gia nhìn mình đến trợn mắt há mồm, cứ như cô mọc ra một cặp sừng.
Cô nhíu mày, đi qua xem thành quả của bọn họ, hai lạng đường đỏ, nửa cân trứng gà, nửa cân dầu, một bó rau cần, một bắp cải trắng.
"Không có thịt?"
Dương Liễu vô thức lắc đầu, "Không mua được thịt, vừa rồi con vỗ vỗ đánh đánh đã cứu sống một mạng người, con..."
Bà muốn nói là dùng phép thuật của thần tiên phải không? Nhưng nghĩ đến đang ở chỗ đông người, bà kịp thời sửa miệng, "Sao con biết y thuật?"
Ninh Yên cười cực kỳ đắc ý, làm một động tác ra dáng quý tộc thượng đẳng, "Là phương pháp cấp cứu mà tôi xem được ở trong sách, hôm nay là lần đầu tiên thực hành, không ngờ lại thành công, quả nhiên tôi là thiên tài trăm năm khó gặp mà."
Tẩy não đại pháp bắt đầu rồi.
Ninh gia: . . .
Ninh Yên tự kỷ sờ sờ mặt mình, "Ai da, tôi sơ ý để lộ sự thông minh tài trí của mình mất rồi, ai, tôi thật sự không muốn phách lỗi, quá ưu tú sẽ bị người khác đố kỵ, mọi người nhớ nhé, tôi vẫn là đứa bé ngốc nghếch nhỏ yếu đáng thương đó."
Che giấu quá khứ tầm thường và tính cách bỗng nhiên thay đổi một cách hoàn mỹ.
Mọi người: . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Giọng nói tràn đầy kinh ngạc của người Ninh gia truyền đến: “Đổ hết đường đỏ vào sao?”
Trên một góc bàn có đặt một chậu nhỏ, trong chậu là bột mì. Người Ninh gua mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ninh Yên.
Nói là muốn làm bánh mì đường đỏ, nhưng thế này cũng quá xa xỉ rồi.
Ninh Yên đứng một bên hất cằm, chỉ là hai nhúm đường đỏ thôi mà: “Ừm. Nhanh lên, chúng ta đều cần phải bồi bổ thật tốt, sức khỏe chính là cốt lõi của cách mạng đấy.”
Nhìn mọi người mặt của ai ai cũng đều xanh xao vàng vọt, xương bọc da, khí sắc cực kém.
Khuôn mặt Dương Liễu xuất hiện vẻ chần chừ: “Mẹ sợ sau này không đủ ăn.”
Đứa trẻ này là người tiêu tiền như nước, buổi sáng đã mua hết tám lạng bột mì rồi, giờ còn muốn dùng hết đường đỏ sao? Bà đau lòng không thôi.
Đứa nhỏ Ninh gia cũng không đồng ý: “Ý của mẹ là, chúng ta còn phải lo cho sau này nữa.”
Ninh Yên trợn mắt, nếu cứ tiếp tục như thế thì sau này sẽ ra sao? Sức khỏe của Dương Liễu cực kỳ yếu, lúc nào cũng đau ốm, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
“Tiền của tôi thì tôi là người quyết định, hơn nữa với thiên tài như tôi đây thì bột mì, gạo rồi cũng sẽ có.”
Hai người nhà họ Ninh nhìn mặt nhau, một chữ cũng không thốt ra.
Nhưng khí thế của Ninh Yên quá mạnh mẽ, nói một là một, cuối cùng cả nhà cũng phải nghe theo cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Liễu làm mẹ đã nhiều năm rồi, đúng ra mà nói là người đứng đầu cả nhà, nhưng Ninh Yên lại giống chủ nhà hơn bà nhiều, nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối.
Ninh Yên chỉ nói chuyện nhưng không hành động, sai sử người Ninh gia xoay vòng, còn mình thì ngồi xếp bằng ở trên giường đọc sách.
Người Ninh gia rất nhanh phát hiện ra được, cô có thể làm hai việc cùng một lúc.
Ninh Lỗi thỉnh thoảng lườm một cái, nhịn không được nhỏ giọng chỉ trỏ: “Cô đang đọc sách sao? Có thể hiểu nhanh như vậy sao?”
Ninh yên đang lật sách giáo khoa của đứa nhỏ Ninh gia, sách tiểu học, trung học đều đọc qua một lượt.
Lúc này cô mới lấy sách mình mang đến ra, xem rất chăm chú, không đúng, là lật giấy rất cẩn thận.
Tiếng của hắn rất nhỏ, nhưng căn phòng này lại quá bé, nên Ninh Yên đã nghe được toàn bộ, không ngẩng đầu lên mở miệng.
“Sao lại không thể? Mấy người chả biết gì về thực lực của thiên tài cả.”
Cô đã đọc xong sách học, đại khái là thêm được không ít hiểu biết về hệ thống tri thức của thế giới này, sách của tiểu học và trung học thực sự rất đơn giản.
Đầu năm nay không có mấy học sinh thực sự hiếu học, thầy giáo cũng không dám quản nhiều chuyện, nên đều làm qua loa cho có.
Nguyên thân vừa mới tốt nghiệp cấp 2, thành tích bình thường, cho rằng học tập vô dụng nên cũng không có ý định học cấp 3.
Vốn dĩ Vu gia muốn sắp xếp một vài việc vặt cho cô, sau đó qua vài năm thì tìm một người đàn ông rồi gả ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro