[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 33
2024-07-29 15:51:05
Cô đưa giấy nợ qua cho Dương Liễu: “Có khoản nợ này không?”
“Có.” Dương Liễu dường như đã hiểu rõ, Ninh Yên thật quá có chủ kiến, có suy nghĩ của mình, không vì bất luận kẻ nào mà bị động, chỉ sợ dù là người mẹ ruột như bà cũng không thể làm cho cô nghe lời.
Thôi, nhà cửa êm ấm mọi chuyện đều tốt đẹp, liền nghe theo cô vậy.
Sau đó Ninh Yên đưa tiền trả nợ, tay xé tờ giấy nợ thành mảnh nhỏ: “Người tiếp theo.”
Từng tờ giấy nợ được thu hồi lại, tiền từng khoản từng khoản chảy ra ngoài, lập tức đã tốn mất 83 đồng, Ninh Yên đau lòng không thôi, nhưng những hậu hoạn đó cần phải nhổ tận gốc.
Sau khi đưa hết khoản tiền đó, tâm tình của người Ninh gia vô cùng phức tạp.
Đau lòng thì có đau lòng, nhưng ngọn núi lớn đè ở trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng có thể dời đi rồi, cả người đều nhẹ nhàng hẳn ra.
Ánh mắt của ba anh em Ninh gia khi nhìn về Ninh Yên đều thay đổi, lần đầu tiên thừa nhận đây là người của Ninh gia, là chị cả của bọn họ.
Người với người thật là không giống nhau.
Đến lượt người cuối cùng, Ninh Yên cầm lấy giấy nợ nhìn thoáng qua: “Tờ giấy nợ này là Vu Tinh Tinh thiếu sao? Còn thiếu tận 50 đồng? Thiếu mới mấy ngày trước đây?”
Thời gian này cũng có chút thú vị rồi, mượn ngay trước khi trốn chạy.
Chủ nợ gật đầu một cách đương nhiên: “Đúng vậy, cô ta nói là để chữa bệnh cho mẹ.”
Ninh Lỗi tức giận mắng: “Chị ta căn bản không có đem tiền về đây, chị ta gạt người.”
Ninh Yên đưa giấy nợ trả lại, cười tủm tỉm nói: “Oan có đầu nợ có chủ, ai thiếu thì đi tìm người đó, khoản nợ này chúng tôi không nhận.”
Cô cũng không phải người coi tiền như rác.
Chủ nợ giận tím mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Ninh Yên: “Tôi mặc kệ, cô ta là con gái Ninh gia nuôi dưỡng, các ngươi có trách nhiệm trả tiền thay cô ta, nếu không các ngươi nằm mơ mà được bình yên.”
Hắn cao to, vô cùng hung dữ.
“Đây là đang uy hiếp sao?” Ninh Yên thu hồi khuôn mặt tươi cười, thần sắc lạnh nhạt như tuyết: “Ngại quá, con người của tôi ghét nhất là bị uy hiếp, có việc thì đi tìm chú cảnh sát, tiểu nhị, đi kêu cảnh sát đến, nói là có người làm xã hội đen cho vay nặng lãi/ bức người ta làm gái.”
Mọi người: ….
Thế này là không nói đạo lý.
Ninh Lỗi không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài, làm cho chủ nợ sợ hãi, liền vội giữ nó lại: “Thằng nhóc này, mày đừng nói bậy.”
Ninh Yên cười ha hả: “Chờ đến khi chú cảnh sát tới ông hỏi họ thử xem, đòi nợ còn tính lên đầu người nhà, quốc gia có công nhận sao? Dù sao thì tôi cũng không nhận, Vu Tinh Tinh muốn hại chết tôi, tôi còn phải trả tiền thay cho cô ta? Đời này không có khả năng đó, kiếp sau cũng không thể, cô ta đi tìm cái chết tôi cũng mặc kệ.”
Chủ nợ tức giận, con nhỏ này còn hung ác hơn hắn nữa: “Mày…mày…”
“Tôi cho ông địa chỉ của Vu gia, ông đi đòi tiền đi.” Ninh Yên trực tiếp báo ra địa chỉ, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Khoản tiền Vu Tinh Tinh trộm đi vẫn còn chưa tính toán xong đâu, cứ đợi đó đi, phải lấy được lợi ích lớn nhất mới phù hợp với tính cách của cô.
“Cái này…” Chủ nợ do dự, Ninh gia không có đàn ông, một đám mẹ góa con côi thì dễ bắt nạt, nhưng Ninh Yên tự nhiên xuất hiện làm tính toán của hắn thất bại.
Nhưng Vu gia lại có uy tín danh tiếng, hắn không dám đắc tội.
Ninh Yên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, lắc lắc đầu: “Ông đang muốn bắt nạt kẻ yếu sao? Nhà họ là chủ nhiệm phân xưởng quả thật là có quyền thế, nhưng mà đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, ông sợ cái gì? Nhà của chúng tôi đây nghèo không có cả giày mang, ép đến đường cùng chuyện gì cũng có thể làm được, biết cái gì là cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan không?”
Khí thế của cô rất lớn, lời nói ra càng mạnh mẽ hơn, khẩu khí dũng mãnh không sợ chết dọa cho chủ nợ cả người đều toát đổ mồ hôi lạnh: “Cô đanh đá hung tàn như vậy, cẩn thận không gả đi được.”
Ninh Yên không thèm để ý phất quần áo, thong dong bình tĩnh: “Nói bừa cái gì thế, tôi đáng yêu xinh đẹp thông minh thế này, đàn ông khóc la muốn gả cho tôi rất nhiều.”
“Có.” Dương Liễu dường như đã hiểu rõ, Ninh Yên thật quá có chủ kiến, có suy nghĩ của mình, không vì bất luận kẻ nào mà bị động, chỉ sợ dù là người mẹ ruột như bà cũng không thể làm cho cô nghe lời.
Thôi, nhà cửa êm ấm mọi chuyện đều tốt đẹp, liền nghe theo cô vậy.
Sau đó Ninh Yên đưa tiền trả nợ, tay xé tờ giấy nợ thành mảnh nhỏ: “Người tiếp theo.”
Từng tờ giấy nợ được thu hồi lại, tiền từng khoản từng khoản chảy ra ngoài, lập tức đã tốn mất 83 đồng, Ninh Yên đau lòng không thôi, nhưng những hậu hoạn đó cần phải nhổ tận gốc.
Sau khi đưa hết khoản tiền đó, tâm tình của người Ninh gia vô cùng phức tạp.
Đau lòng thì có đau lòng, nhưng ngọn núi lớn đè ở trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng có thể dời đi rồi, cả người đều nhẹ nhàng hẳn ra.
Ánh mắt của ba anh em Ninh gia khi nhìn về Ninh Yên đều thay đổi, lần đầu tiên thừa nhận đây là người của Ninh gia, là chị cả của bọn họ.
Người với người thật là không giống nhau.
Đến lượt người cuối cùng, Ninh Yên cầm lấy giấy nợ nhìn thoáng qua: “Tờ giấy nợ này là Vu Tinh Tinh thiếu sao? Còn thiếu tận 50 đồng? Thiếu mới mấy ngày trước đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian này cũng có chút thú vị rồi, mượn ngay trước khi trốn chạy.
Chủ nợ gật đầu một cách đương nhiên: “Đúng vậy, cô ta nói là để chữa bệnh cho mẹ.”
Ninh Lỗi tức giận mắng: “Chị ta căn bản không có đem tiền về đây, chị ta gạt người.”
Ninh Yên đưa giấy nợ trả lại, cười tủm tỉm nói: “Oan có đầu nợ có chủ, ai thiếu thì đi tìm người đó, khoản nợ này chúng tôi không nhận.”
Cô cũng không phải người coi tiền như rác.
Chủ nợ giận tím mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Ninh Yên: “Tôi mặc kệ, cô ta là con gái Ninh gia nuôi dưỡng, các ngươi có trách nhiệm trả tiền thay cô ta, nếu không các ngươi nằm mơ mà được bình yên.”
Hắn cao to, vô cùng hung dữ.
“Đây là đang uy hiếp sao?” Ninh Yên thu hồi khuôn mặt tươi cười, thần sắc lạnh nhạt như tuyết: “Ngại quá, con người của tôi ghét nhất là bị uy hiếp, có việc thì đi tìm chú cảnh sát, tiểu nhị, đi kêu cảnh sát đến, nói là có người làm xã hội đen cho vay nặng lãi/ bức người ta làm gái.”
Mọi người: ….
Thế này là không nói đạo lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Lỗi không nói hai lời liền chạy ra bên ngoài, làm cho chủ nợ sợ hãi, liền vội giữ nó lại: “Thằng nhóc này, mày đừng nói bậy.”
Ninh Yên cười ha hả: “Chờ đến khi chú cảnh sát tới ông hỏi họ thử xem, đòi nợ còn tính lên đầu người nhà, quốc gia có công nhận sao? Dù sao thì tôi cũng không nhận, Vu Tinh Tinh muốn hại chết tôi, tôi còn phải trả tiền thay cho cô ta? Đời này không có khả năng đó, kiếp sau cũng không thể, cô ta đi tìm cái chết tôi cũng mặc kệ.”
Chủ nợ tức giận, con nhỏ này còn hung ác hơn hắn nữa: “Mày…mày…”
“Tôi cho ông địa chỉ của Vu gia, ông đi đòi tiền đi.” Ninh Yên trực tiếp báo ra địa chỉ, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Khoản tiền Vu Tinh Tinh trộm đi vẫn còn chưa tính toán xong đâu, cứ đợi đó đi, phải lấy được lợi ích lớn nhất mới phù hợp với tính cách của cô.
“Cái này…” Chủ nợ do dự, Ninh gia không có đàn ông, một đám mẹ góa con côi thì dễ bắt nạt, nhưng Ninh Yên tự nhiên xuất hiện làm tính toán của hắn thất bại.
Nhưng Vu gia lại có uy tín danh tiếng, hắn không dám đắc tội.
Ninh Yên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, lắc lắc đầu: “Ông đang muốn bắt nạt kẻ yếu sao? Nhà họ là chủ nhiệm phân xưởng quả thật là có quyền thế, nhưng mà đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, ông sợ cái gì? Nhà của chúng tôi đây nghèo không có cả giày mang, ép đến đường cùng chuyện gì cũng có thể làm được, biết cái gì là cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan không?”
Khí thế của cô rất lớn, lời nói ra càng mạnh mẽ hơn, khẩu khí dũng mãnh không sợ chết dọa cho chủ nợ cả người đều toát đổ mồ hôi lạnh: “Cô đanh đá hung tàn như vậy, cẩn thận không gả đi được.”
Ninh Yên không thèm để ý phất quần áo, thong dong bình tĩnh: “Nói bừa cái gì thế, tôi đáng yêu xinh đẹp thông minh thế này, đàn ông khóc la muốn gả cho tôi rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro