[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 40
2024-07-29 15:51:05
Chờ đến khi tình hình của Dương Liễu có chút chuyển biến tốt đẹp lên Ninh Yên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thay đổi áo tơi trên người Dương Liễu thành quần áo khô ráo, canh giữ ở mép giường.
Cô canh ba canh giờ, Ninh Lỗi ngủ dậy đến đổi cho cô, cô mệt không chịu nổi, vừa nằm lên ghế liền ngủ luôn.
Đêm nay quá gian nan, nhưng cuộc sống có khó khăn hơn nữa cũng sẽ là quá khứ.
Chờ đến khi Dương Liễu tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở bệnh viện, lại quay đầu nhìn thấy con trai nhỏ đang ghé đầu lên mép giường ngủ cùng con gái ngồi ở cách đó không xa, cảm thấy có chút đau lòng.
“Tiểu tam, tiểu tứ.” Thanh âm nàng khàn khàn yếu ớt.
Ninh tứ xoa xoa đôi mắt, vui mừng kêu lên: “Mẹ, người cuối cùng cũng tỉnh lại, tối hôm qua làm chúng con sợ hãi muốn chết.”
Ninh Miểu cũng vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi han ân cần.
Dương Liễu toàn thân vô lực, đầu nặng trĩu, nhưng phản ứng đầu tiên chính là muốn xuất viện.
Ninh Miểu gắt gao đè thân thể của bà lại: “Mẹ, mẹ mau mau nằm xuống, cơn sốt tái phát vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu, chị đã nói rồi, có gì cũng được chứ không thể có bệnh, không có gì cũng được chứ không thể không có tiền.”
Hiện tại là lúc tiếc tiền sao?
Ninh tứ cũng ôm lấy cánh tay mẹ không buông: “Chị nói thân thể là tiền vốn cho cách mạng, không có một cơ thể khỏe mạnh tất cả đều là mộng tưởng, đừng lo lắng về tiền bạc, chị sẽ nghĩ cách.”
Chỉ qua mới mấy ngày bọn họ liền một tiếng chị hai tiếng chị, vừa mở miệng chính là nói về chị, rất nghe lời Ninh Yên chém gió.
Khóe miệng Dương Liễu giật giật, hai đứa nhỏ này từ trước đến nay nghe lời bà nói nhất, nhưng hiện tại đều thay đổi rồi.
“Các con cứ nghe theo chị cả đi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng nhìn thấy mấy chị em sống chung hòa thuận, bà vô cùng an lòng.
Ninh Hâm hai mắt sáng lên: “Chị nói có đạo lý mà.”
Tình cảm đều tràn ra ngoài, Ninh Yên đối với bọn họ có tốt hay không, có thật lòng hay không bọn họ đều có thể nhìn ra.
Dương Liễu sờ sờ mặt đứa nhỏ, cuối cùng cũng có chút thịt, thật tốt.
Bồi bổ bằng thức ăn quả thật hữu dụng, đáng tiếc thân thể này của bà quá kém, ài, vẫn làm liên lụy đến con cái.
Tối hôm qua mặc dù bà mê mê tỉnh tỉnh, nhưng vẫn mơ hồ biết được người ôm bà cả đường đi là Ninh Yên.
….
Trong lòng bà ấm áp: “Chị cả của các con đâu rồi?”
Đang nói chuyện thì Ninh Nhị bưng hộp cơm đi vào: “Mẹ, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, mau ăn một chút đi.”
Là một hộp cháo nóng hôi hổi thêm vào một trái trứng luộc, mùi thơm nức mũi.
“Chị đang ở trong văn phòng bác sĩ, tối hôm qua may mà có chị, lúc đó chúng con đều không biết phải làm sao, là chị nghĩ cách đưa mẹ tới bệnh viện, còn không ngủ mà canh giữ ở bên cạnh mẹ, tiền thuốc men cũng là do chị trả.”
Hắn mạnh mẽ khen ngợi một phen, đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
Dương Liễu cảm thấy trong lòng được an ủi nói: “Mẹ biết nó là một đứa trẻ ngoài miệng cứng nhưng dễ mềm lòng.”
Ninh Lỗi giúp mẹ lột vỏ trứng ra, bà không chịu ăn, muốn chia cho các con ăn lại bị Ninh Lỗi nhét vào trong miệng.
“Vậy sau này mẹ ít nói chị không đúng một chút, chị đặc biệt thông minh, đặc biệt có năng lực.”
Dương Liễu:… Đây là con trai giả sao?
Ninh Yên đặc biệt tìm tới bác sĩ chữa bệnh chính để dò hỏi tình huống, bác sĩ nói thẳng không cố kỵ: “Mẹ cô trước đây không ở cữ cho tốt, căn bệnh không dứt, lại thường xuyên chịu đói làm tổn thương nguyên khí, cần dưỡng bệnh thật tốt, ăn nhiều đồ bổ một chút.”
“Đồ bổ gì?”
Bác sĩ rất có hảo cảm với Ninh Yên, hơn nửa đêm đội mưa gió đưa người bệnh tới, toàn bộ quá trình đều là cô thu xếp chuẩn bị.
Một cô gái hiếu thuận lại có năng lực, ai lại không thích đây?
“Tốt nhất là sữa bột, sữa mạch nha, thật sự không được thì mỗi ngày một quả trứng gà.”
Ninh Yên sờ sờ túi, nằm viện là tiêu tiền như nước chảy, khó trách nhà họ Ninh có nhiều nợ ở bên ngoài như vậy: “Vậy giúp tôi kê khai giấy chứng bệnh đi.”
Giấy chứng minh đi mua sẽ không cần phiếu đường, nhưng cũng có hạn mức, chỉ có thể mua một thùng.
Cô canh ba canh giờ, Ninh Lỗi ngủ dậy đến đổi cho cô, cô mệt không chịu nổi, vừa nằm lên ghế liền ngủ luôn.
Đêm nay quá gian nan, nhưng cuộc sống có khó khăn hơn nữa cũng sẽ là quá khứ.
Chờ đến khi Dương Liễu tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở bệnh viện, lại quay đầu nhìn thấy con trai nhỏ đang ghé đầu lên mép giường ngủ cùng con gái ngồi ở cách đó không xa, cảm thấy có chút đau lòng.
“Tiểu tam, tiểu tứ.” Thanh âm nàng khàn khàn yếu ớt.
Ninh tứ xoa xoa đôi mắt, vui mừng kêu lên: “Mẹ, người cuối cùng cũng tỉnh lại, tối hôm qua làm chúng con sợ hãi muốn chết.”
Ninh Miểu cũng vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi han ân cần.
Dương Liễu toàn thân vô lực, đầu nặng trĩu, nhưng phản ứng đầu tiên chính là muốn xuất viện.
Ninh Miểu gắt gao đè thân thể của bà lại: “Mẹ, mẹ mau mau nằm xuống, cơn sốt tái phát vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu, chị đã nói rồi, có gì cũng được chứ không thể có bệnh, không có gì cũng được chứ không thể không có tiền.”
Hiện tại là lúc tiếc tiền sao?
Ninh tứ cũng ôm lấy cánh tay mẹ không buông: “Chị nói thân thể là tiền vốn cho cách mạng, không có một cơ thể khỏe mạnh tất cả đều là mộng tưởng, đừng lo lắng về tiền bạc, chị sẽ nghĩ cách.”
Chỉ qua mới mấy ngày bọn họ liền một tiếng chị hai tiếng chị, vừa mở miệng chính là nói về chị, rất nghe lời Ninh Yên chém gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe miệng Dương Liễu giật giật, hai đứa nhỏ này từ trước đến nay nghe lời bà nói nhất, nhưng hiện tại đều thay đổi rồi.
“Các con cứ nghe theo chị cả đi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng nhìn thấy mấy chị em sống chung hòa thuận, bà vô cùng an lòng.
Ninh Hâm hai mắt sáng lên: “Chị nói có đạo lý mà.”
Tình cảm đều tràn ra ngoài, Ninh Yên đối với bọn họ có tốt hay không, có thật lòng hay không bọn họ đều có thể nhìn ra.
Dương Liễu sờ sờ mặt đứa nhỏ, cuối cùng cũng có chút thịt, thật tốt.
Bồi bổ bằng thức ăn quả thật hữu dụng, đáng tiếc thân thể này của bà quá kém, ài, vẫn làm liên lụy đến con cái.
Tối hôm qua mặc dù bà mê mê tỉnh tỉnh, nhưng vẫn mơ hồ biết được người ôm bà cả đường đi là Ninh Yên.
….
Trong lòng bà ấm áp: “Chị cả của các con đâu rồi?”
Đang nói chuyện thì Ninh Nhị bưng hộp cơm đi vào: “Mẹ, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, mau ăn một chút đi.”
Là một hộp cháo nóng hôi hổi thêm vào một trái trứng luộc, mùi thơm nức mũi.
“Chị đang ở trong văn phòng bác sĩ, tối hôm qua may mà có chị, lúc đó chúng con đều không biết phải làm sao, là chị nghĩ cách đưa mẹ tới bệnh viện, còn không ngủ mà canh giữ ở bên cạnh mẹ, tiền thuốc men cũng là do chị trả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn mạnh mẽ khen ngợi một phen, đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
Dương Liễu cảm thấy trong lòng được an ủi nói: “Mẹ biết nó là một đứa trẻ ngoài miệng cứng nhưng dễ mềm lòng.”
Ninh Lỗi giúp mẹ lột vỏ trứng ra, bà không chịu ăn, muốn chia cho các con ăn lại bị Ninh Lỗi nhét vào trong miệng.
“Vậy sau này mẹ ít nói chị không đúng một chút, chị đặc biệt thông minh, đặc biệt có năng lực.”
Dương Liễu:… Đây là con trai giả sao?
Ninh Yên đặc biệt tìm tới bác sĩ chữa bệnh chính để dò hỏi tình huống, bác sĩ nói thẳng không cố kỵ: “Mẹ cô trước đây không ở cữ cho tốt, căn bệnh không dứt, lại thường xuyên chịu đói làm tổn thương nguyên khí, cần dưỡng bệnh thật tốt, ăn nhiều đồ bổ một chút.”
“Đồ bổ gì?”
Bác sĩ rất có hảo cảm với Ninh Yên, hơn nửa đêm đội mưa gió đưa người bệnh tới, toàn bộ quá trình đều là cô thu xếp chuẩn bị.
Một cô gái hiếu thuận lại có năng lực, ai lại không thích đây?
“Tốt nhất là sữa bột, sữa mạch nha, thật sự không được thì mỗi ngày một quả trứng gà.”
Ninh Yên sờ sờ túi, nằm viện là tiêu tiền như nước chảy, khó trách nhà họ Ninh có nhiều nợ ở bên ngoài như vậy: “Vậy giúp tôi kê khai giấy chứng bệnh đi.”
Giấy chứng minh đi mua sẽ không cần phiếu đường, nhưng cũng có hạn mức, chỉ có thể mua một thùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro