[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 5
2024-07-29 15:51:05
Cô lặng lẽ thở dài, cô sẽ cũng không làm công cụ hình người mất não này.
Thế giới lớn như vậy, mỗi người tự tỏa sáng không tốt hơn sao?
Không có vướng mắc trong lòng, không bị mê hoặc bởi tình cảm. Không sợ tương lai, không nhớ quá khứ.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, đây là lần cuối cùng." Cô lười dây dưa với bọn họ, ánh mắt vô tình quét về phía ruộng rau, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ, a, có dưa chuột ngon! Thật muốn ăn!
Trong mắt cô chỉ tràn đầy dưa chuột, nhưng vẫn có thể đồng thời sử dụng não.
Cô nắm chặt tay Vu Tinh Tinh, chân thành thỉnh cầu. "Tinh Tinh, eo mẹ không tốt, sau này cô nhớ giúp mẹ xoa bóp nhiều, ba hay chân lạnh, mỗi mùa đông lại đặc biệt khó chịu, mỗi ngày cô nhớ đun một nồi nước nóng ngâm chân cho ba mẹ, về sau đành nhờ cô rồi."
Vu Tinh Tinh cảm giác như bị cưỡng ép nhét một ngum phân, nghẹn tới đỏ mặt, không, không đúng, không nên như thế.
Không phải như vậy, trông cô như một đưa con không hiếu thảo.
Đúng vậy, cô là người được nhắc nhỏ, dù có làm tốt tới đâu cũng sẽ không được ghi nhớ.
Vu mẫu cảm động nước mắt lưng tròng, cho dù tiểu Muội có nhiều điểm không tốt, nhưng con bé hiếu thuận a.
"Tiểu Muội, cô ở lại đi, bên phía Ninh gia không cần quan tâm."
Ninh gia bần hàn, cha thì không rõ tung tích, mẹ thì bệnh nặng thường xuyên uống thuốc, còn có ba đứa em trai em gái, ăn không ngồi rồi, nói trắng ra chính là một cái hố lửa.
Nguyên chủ vì sợ những thứ này mới không chịu trở về, nhưng Ninh Yên mà, cô vốn là cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành từ cô nhi viện, trời sinh lãnh đạm, kiếp đời đã từng chứng kiến mặt xấu xí nhất của nhân tính, cái gì cô cũng không sợ.
Đương nhiên, mặc kệ là Vu gia cũng được, Ninh gia cũng thế, cô đều không cần.
Cô đã quen độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói, không có trưởng bối đè ép, làm việc tùy tâm sở dục, chính là một cỗ máy không có tình cảm.
Vu Tinh Tinh âm thầm nghiến răng, thật đáng giận, rõ ràng cô nàng mới là con gái ruột của Vu gia, lại phải sống giống như kẻ cướp.
Thật không công bằng cho cô, cô không phục!
16 năm nay, Vu Hồng Muội cướp đi ba mẹ cô, cướp đi sinh hoạt tốt đẹp của cô, ăn uống không lo, trắng nõn mềm mại.
Còn cô, phải làm việc nhà, phải chăm sóc em trai và em gái, còn ăn không đủ no mặc không ấm.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô cực kỳ hận, cô thề sẽ cướp lại mọi thứ, muốn hung hăng giẫm Hồng Muội dưới chân.
Giờ khắc này, cô đã nảy mầm tâm ma.
Ninh Yên đã hạ quyết tâm muốn thoát khỏi tình tiết đầy bất mãn này, thề chết không làm nữ phụ rớt não.
"Cám ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không thể làm như vậy, cũng đã đến lúc phải về rồi, Tinh Tinh, cô còn chưa đồng ý với tôi."
Vu Tinh Tinh nghẹn khuất muốn chết, nhưng đồng thời cũng mơ hồ có chút sợ hãi, cô gái trước mắt tựa hồ trở nên thông minh.
"Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy, bởi vì bọn họ là cha mẹ ruột của tôi, hiếu thuận bọn họ là chuyện nên làm."
Lời nói của cô rất đẹp, vẻ mặt Ninh Yên thoải mái, "Vậy tôi cũng yên tâm."
Mặt đối mặt biểu diễn, xem kỹ năng diễn xuất của ai tốt hơn, nhưng hiển nhiên, Vu Tinh Tinh bị cô đè một đầu, có vẻ không đủ chân thành.
Dì kia lại mở miệng, "Tiểu Muội, trán cô thật sự giống Tinh Tinh đã nói sao?"
Trông đối phương có vẻ có chút mâu thuẫn với Vu gia, hết lần này đến lần khác cứ muốn tìm hiểu chuyện của Vu Gia.
Ninh Yên nhìn Vu Tinh Tinh, hình như có chút khó xử, cuối cùng lắc đầu, "Không."
Trong lòng Vu Tinh Tinh căng thẳng, lửa giận nổi lên, nha đầu chết tiệt này thật sự không phải người.
Nhưng trên mặt lại cực kỳ bi thương, "Tiểu Muội, tại sao tôi có thể hại cô ấy chứ?"
Ninh Yên sờ sờ trán mình, như có chút đau đớn, yếu ớt mở miệng, "Là ta không cẩn thận nên tự ngã, không có liên quan tới ai cả, càng không có liên quan tới Tinh Tinh, mọi người không cần suy nghĩ nhiều."
Cô không thêm một câu cuối cùng còn đỡ, nói ra, liền cảm thấy như đang che giấu.
Mọi người: ... Hình như không cẩn thận biết được một bí mật, bí mật của Vu gia thật nhiều.
Vu Tinh Tinh: ... Này, tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi lại không có cách nào để giải thích, thật tức giận.
Vu mẫu thấy không ổn, vội vàng đứng ra giải vây, hái mấy quả dưa chia cho mọi người, lúc này mọi người mới cao hứng cáo từ rời đi.
Vu Tinh Tinh vẫn luôn làm bạn bên cạnh mẹ mình, nói đủ lời nịnh nọt với mọi người, điên cuồng kiếm giá trị hảo cảm, ý đồ xóa bỏ chuyện vừa rồi.
Mà Ninh Yên lén lút đến bên cạnh dây dưa chuột, túm lấy dưa chuột nhỏ đã sớm nhìn trúng, nhẹ nhàng kéo một cái, đặt dưa chuột dưới chóp mũi rồi hít thật sâu, một mùi thơm ngát xông vào mũi.
Thế giới lớn như vậy, mỗi người tự tỏa sáng không tốt hơn sao?
Không có vướng mắc trong lòng, không bị mê hoặc bởi tình cảm. Không sợ tương lai, không nhớ quá khứ.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, đây là lần cuối cùng." Cô lười dây dưa với bọn họ, ánh mắt vô tình quét về phía ruộng rau, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ, a, có dưa chuột ngon! Thật muốn ăn!
Trong mắt cô chỉ tràn đầy dưa chuột, nhưng vẫn có thể đồng thời sử dụng não.
Cô nắm chặt tay Vu Tinh Tinh, chân thành thỉnh cầu. "Tinh Tinh, eo mẹ không tốt, sau này cô nhớ giúp mẹ xoa bóp nhiều, ba hay chân lạnh, mỗi mùa đông lại đặc biệt khó chịu, mỗi ngày cô nhớ đun một nồi nước nóng ngâm chân cho ba mẹ, về sau đành nhờ cô rồi."
Vu Tinh Tinh cảm giác như bị cưỡng ép nhét một ngum phân, nghẹn tới đỏ mặt, không, không đúng, không nên như thế.
Không phải như vậy, trông cô như một đưa con không hiếu thảo.
Đúng vậy, cô là người được nhắc nhỏ, dù có làm tốt tới đâu cũng sẽ không được ghi nhớ.
Vu mẫu cảm động nước mắt lưng tròng, cho dù tiểu Muội có nhiều điểm không tốt, nhưng con bé hiếu thuận a.
"Tiểu Muội, cô ở lại đi, bên phía Ninh gia không cần quan tâm."
Ninh gia bần hàn, cha thì không rõ tung tích, mẹ thì bệnh nặng thường xuyên uống thuốc, còn có ba đứa em trai em gái, ăn không ngồi rồi, nói trắng ra chính là một cái hố lửa.
Nguyên chủ vì sợ những thứ này mới không chịu trở về, nhưng Ninh Yên mà, cô vốn là cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành từ cô nhi viện, trời sinh lãnh đạm, kiếp đời đã từng chứng kiến mặt xấu xí nhất của nhân tính, cái gì cô cũng không sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, mặc kệ là Vu gia cũng được, Ninh gia cũng thế, cô đều không cần.
Cô đã quen độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói, không có trưởng bối đè ép, làm việc tùy tâm sở dục, chính là một cỗ máy không có tình cảm.
Vu Tinh Tinh âm thầm nghiến răng, thật đáng giận, rõ ràng cô nàng mới là con gái ruột của Vu gia, lại phải sống giống như kẻ cướp.
Thật không công bằng cho cô, cô không phục!
16 năm nay, Vu Hồng Muội cướp đi ba mẹ cô, cướp đi sinh hoạt tốt đẹp của cô, ăn uống không lo, trắng nõn mềm mại.
Còn cô, phải làm việc nhà, phải chăm sóc em trai và em gái, còn ăn không đủ no mặc không ấm.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô cực kỳ hận, cô thề sẽ cướp lại mọi thứ, muốn hung hăng giẫm Hồng Muội dưới chân.
Giờ khắc này, cô đã nảy mầm tâm ma.
Ninh Yên đã hạ quyết tâm muốn thoát khỏi tình tiết đầy bất mãn này, thề chết không làm nữ phụ rớt não.
"Cám ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không thể làm như vậy, cũng đã đến lúc phải về rồi, Tinh Tinh, cô còn chưa đồng ý với tôi."
Vu Tinh Tinh nghẹn khuất muốn chết, nhưng đồng thời cũng mơ hồ có chút sợ hãi, cô gái trước mắt tựa hồ trở nên thông minh.
"Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy, bởi vì bọn họ là cha mẹ ruột của tôi, hiếu thuận bọn họ là chuyện nên làm."
Lời nói của cô rất đẹp, vẻ mặt Ninh Yên thoải mái, "Vậy tôi cũng yên tâm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt đối mặt biểu diễn, xem kỹ năng diễn xuất của ai tốt hơn, nhưng hiển nhiên, Vu Tinh Tinh bị cô đè một đầu, có vẻ không đủ chân thành.
Dì kia lại mở miệng, "Tiểu Muội, trán cô thật sự giống Tinh Tinh đã nói sao?"
Trông đối phương có vẻ có chút mâu thuẫn với Vu gia, hết lần này đến lần khác cứ muốn tìm hiểu chuyện của Vu Gia.
Ninh Yên nhìn Vu Tinh Tinh, hình như có chút khó xử, cuối cùng lắc đầu, "Không."
Trong lòng Vu Tinh Tinh căng thẳng, lửa giận nổi lên, nha đầu chết tiệt này thật sự không phải người.
Nhưng trên mặt lại cực kỳ bi thương, "Tiểu Muội, tại sao tôi có thể hại cô ấy chứ?"
Ninh Yên sờ sờ trán mình, như có chút đau đớn, yếu ớt mở miệng, "Là ta không cẩn thận nên tự ngã, không có liên quan tới ai cả, càng không có liên quan tới Tinh Tinh, mọi người không cần suy nghĩ nhiều."
Cô không thêm một câu cuối cùng còn đỡ, nói ra, liền cảm thấy như đang che giấu.
Mọi người: ... Hình như không cẩn thận biết được một bí mật, bí mật của Vu gia thật nhiều.
Vu Tinh Tinh: ... Này, tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi lại không có cách nào để giải thích, thật tức giận.
Vu mẫu thấy không ổn, vội vàng đứng ra giải vây, hái mấy quả dưa chia cho mọi người, lúc này mọi người mới cao hứng cáo từ rời đi.
Vu Tinh Tinh vẫn luôn làm bạn bên cạnh mẹ mình, nói đủ lời nịnh nọt với mọi người, điên cuồng kiếm giá trị hảo cảm, ý đồ xóa bỏ chuyện vừa rồi.
Mà Ninh Yên lén lút đến bên cạnh dây dưa chuột, túm lấy dưa chuột nhỏ đã sớm nhìn trúng, nhẹ nhàng kéo một cái, đặt dưa chuột dưới chóp mũi rồi hít thật sâu, một mùi thơm ngát xông vào mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro