[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt
Chương 50
2024-07-29 15:51:05
Ninh Yên không thể hiểu nổi, tại sao cô ta lại không nhớ bài học cũ chứ? Lần tranh đấu trước đã không giành được món hời nào, vậy mà vẫn chưa chết tâm: “Trả tiền đây.”
Cô không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay sẽ là đòn uy hiếp đối phương.
Sắc mặt Vu Tinh Tinh thay đổi, vừa mới nghĩ tới việc tiêu hao tiền bạc, trong lòng cô đau đớn không thôi.
Từ khi cha và anh cô phải bồi thường 110 đồng, thái độ của bọn họ với cô đã thay đổi 180 độ, lúc nào cũng bới lông tìm vết cô, không còn dịu dàng như trước kia nữa.
Nếu không phải cô nhanh trí bám vào Quý Bình, những ngày này không thể sống tốt đẹp.
“Cô lại nữa rồi, một khi tức giận lại nói năng lung tung, hở chút lại duỗi tay ra đòi tiền người khác, hành động như vậy không tốt lắm.”
Vu Tinh Tinh đây là đang trả đũa cô, có chỗ dựa nên không còn sợ hãi, đánh tiếng trước ở trước mặt Quý Bình à?
“Muốn lật lọng đúng không?” Ninh Yên lười biếng đùa nghịch dây ba lô: “Quý Bình, trong tay tôi có thư nhận sai của Vu Tinh Tinh, anh có muốn đọc không?”
Vu Tinh Tinh oán hận nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, cô đáng thương nhìn Quý Bình, bộ dáng vừa bất lực vừa oan ức.
Quý Bình mềm lòng: “Em gái, coi như cô ấy đã làm sai đi, tại sao em phải làm việc tuyệt tình như vậy? Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phải cho người khác cơ hội sửa chữa.”
Vu Tinh Tinh đã giải thích mọi chuyện với hắn, cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình, không tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì nữa, hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy chứ.
Tuổi tác của hắn không lớn, nhưng vẫn có lòng thương hoa tiếc ngọc, không chịu được cảnh phụ nữ khóc lóc ỉ ôi.
Vu Tinh Tinh ngừng khóc mỉm cười, sùng bái nhìn Quý Bình: “Anh Quý Bình, anh là người nói chuyện nghĩa khí nhất thế giới, là người đàn ông có nhân phẩm tốt nhất, quen biết anh là may mắn của em.”
Đàn ông đều thích dáng vẻ như vậy, thích cảm giác lâng lâng khi được ca ngợi, cảm thấy bản thân đã làm được điều lớn lao.
Ninh Yên cảm thấy hai người họ rất hợp nhau, tranh thủ khóa chặt với nhau đi.
“Được rồi, vậy tôi sẽ viết thật nhiều bức thư rồi dán ở khắp nơi, chắc chắn sẽ có người đọc được.”
Cô luôn nghĩ ra rất nhiều phương pháp kỳ lạ, khiến cho Vu Tinh Tinh cảm thấy trời cũng phải sập xuống: “Ninh Yên, cô đây là đang muốn ép chết tôi à? Cô đâm tôi một dao giết chết tôi đi là xong, mọi chuyện sẽ xong xuôi hết, hoàn toàn chấm dứt.”
Cô khóc rất đau lòng, nước mắt không ngừng chảy dài trên gương mặt.
Quý Bình nhìn thấy cảnh này, có chút không nhịn được: “Em gái, em khiến anh cảm thấy rất thất vọng, Tại sao em lại trở nên độc ác như vậy? Mau trả thư nhận sai lại cho Tinh Tinh.”
Người đời đều thông cảm kẻ yếu, Vu Tinh Tinh vừa khóc, hắn liền cảm thấy cô đáng thương.
Ninh Yên nhíu mày: “Không trả thì sao?”
Quý Bình cắn răng, lớn tiếng trả lời: “Vậy thì anh sẽ không làm bạn với em nữa.”
Hắn chỉ đang nói lời giận dỗi, muốn để Ninh Yên nghe theo lời hắn, còn muốn hai cô gái có thể chung sống hòa bình với nhau, trở thành chị em tốt.
Kết quả, Ninh Yên còn vui mừng không hết, dáng vẻ giống như vừa trút xuống một gánh nặng: “Tốt quá rồi, tôi không muốn làm bạn với kẻ thiểu năng trí tuệ từ lâu rồi.”
Nhân cơ hội này xé bỏ hoàn toàn chuyện quá khứ, cũng coi như là một chuyện tốt.
Long tự tôn đàn ông của Quý Bình bị tổn thương: “Em... tại sao em có thể nói như vậy? Mấy năm nay, chúng ta tốt đẹp như vậy...”
Ninh Yên trợn trắng mắt nhìn hắn: “Tốt cái rắm, đàn ông chính là vừa tầm thường lại tự tin như vậy, cảm thấy toàn bộ phụ nữ trên đời này đều thích mình.”
Đàn ông vừa tầm thường vừa tự tin không có ở ngoài chợ đâu, tỉnh táo lại đi.
Gương mặt Quý Bình đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ.
Vu Tinh Tinh dịu dàng an ủi hắn: “Anh Quý, anh đừng buồn, cho dù thế nào em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Cô xoay đầu nhẹ giọng nói: “Ninh Yên, tôi biết cô sắp xuống nông thôn tham gia đội sản xuất nên tâm trạng không tốt, nhưng lời nói của cô cũng quá làm tổn thương người khác.”
Trong mắt cô thoáng qua vẻ đắc ý, hai người này chia cách, cô giành chiến thắng, người đàn ông này sớm muộn gì cũng là của cô.
Cô không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay sẽ là đòn uy hiếp đối phương.
Sắc mặt Vu Tinh Tinh thay đổi, vừa mới nghĩ tới việc tiêu hao tiền bạc, trong lòng cô đau đớn không thôi.
Từ khi cha và anh cô phải bồi thường 110 đồng, thái độ của bọn họ với cô đã thay đổi 180 độ, lúc nào cũng bới lông tìm vết cô, không còn dịu dàng như trước kia nữa.
Nếu không phải cô nhanh trí bám vào Quý Bình, những ngày này không thể sống tốt đẹp.
“Cô lại nữa rồi, một khi tức giận lại nói năng lung tung, hở chút lại duỗi tay ra đòi tiền người khác, hành động như vậy không tốt lắm.”
Vu Tinh Tinh đây là đang trả đũa cô, có chỗ dựa nên không còn sợ hãi, đánh tiếng trước ở trước mặt Quý Bình à?
“Muốn lật lọng đúng không?” Ninh Yên lười biếng đùa nghịch dây ba lô: “Quý Bình, trong tay tôi có thư nhận sai của Vu Tinh Tinh, anh có muốn đọc không?”
Vu Tinh Tinh oán hận nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, cô đáng thương nhìn Quý Bình, bộ dáng vừa bất lực vừa oan ức.
Quý Bình mềm lòng: “Em gái, coi như cô ấy đã làm sai đi, tại sao em phải làm việc tuyệt tình như vậy? Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phải cho người khác cơ hội sửa chữa.”
Vu Tinh Tinh đã giải thích mọi chuyện với hắn, cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình, không tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì nữa, hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuổi tác của hắn không lớn, nhưng vẫn có lòng thương hoa tiếc ngọc, không chịu được cảnh phụ nữ khóc lóc ỉ ôi.
Vu Tinh Tinh ngừng khóc mỉm cười, sùng bái nhìn Quý Bình: “Anh Quý Bình, anh là người nói chuyện nghĩa khí nhất thế giới, là người đàn ông có nhân phẩm tốt nhất, quen biết anh là may mắn của em.”
Đàn ông đều thích dáng vẻ như vậy, thích cảm giác lâng lâng khi được ca ngợi, cảm thấy bản thân đã làm được điều lớn lao.
Ninh Yên cảm thấy hai người họ rất hợp nhau, tranh thủ khóa chặt với nhau đi.
“Được rồi, vậy tôi sẽ viết thật nhiều bức thư rồi dán ở khắp nơi, chắc chắn sẽ có người đọc được.”
Cô luôn nghĩ ra rất nhiều phương pháp kỳ lạ, khiến cho Vu Tinh Tinh cảm thấy trời cũng phải sập xuống: “Ninh Yên, cô đây là đang muốn ép chết tôi à? Cô đâm tôi một dao giết chết tôi đi là xong, mọi chuyện sẽ xong xuôi hết, hoàn toàn chấm dứt.”
Cô khóc rất đau lòng, nước mắt không ngừng chảy dài trên gương mặt.
Quý Bình nhìn thấy cảnh này, có chút không nhịn được: “Em gái, em khiến anh cảm thấy rất thất vọng, Tại sao em lại trở nên độc ác như vậy? Mau trả thư nhận sai lại cho Tinh Tinh.”
Người đời đều thông cảm kẻ yếu, Vu Tinh Tinh vừa khóc, hắn liền cảm thấy cô đáng thương.
Ninh Yên nhíu mày: “Không trả thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Bình cắn răng, lớn tiếng trả lời: “Vậy thì anh sẽ không làm bạn với em nữa.”
Hắn chỉ đang nói lời giận dỗi, muốn để Ninh Yên nghe theo lời hắn, còn muốn hai cô gái có thể chung sống hòa bình với nhau, trở thành chị em tốt.
Kết quả, Ninh Yên còn vui mừng không hết, dáng vẻ giống như vừa trút xuống một gánh nặng: “Tốt quá rồi, tôi không muốn làm bạn với kẻ thiểu năng trí tuệ từ lâu rồi.”
Nhân cơ hội này xé bỏ hoàn toàn chuyện quá khứ, cũng coi như là một chuyện tốt.
Long tự tôn đàn ông của Quý Bình bị tổn thương: “Em... tại sao em có thể nói như vậy? Mấy năm nay, chúng ta tốt đẹp như vậy...”
Ninh Yên trợn trắng mắt nhìn hắn: “Tốt cái rắm, đàn ông chính là vừa tầm thường lại tự tin như vậy, cảm thấy toàn bộ phụ nữ trên đời này đều thích mình.”
Đàn ông vừa tầm thường vừa tự tin không có ở ngoài chợ đâu, tỉnh táo lại đi.
Gương mặt Quý Bình đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ.
Vu Tinh Tinh dịu dàng an ủi hắn: “Anh Quý, anh đừng buồn, cho dù thế nào em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Cô xoay đầu nhẹ giọng nói: “Ninh Yên, tôi biết cô sắp xuống nông thôn tham gia đội sản xuất nên tâm trạng không tốt, nhưng lời nói của cô cũng quá làm tổn thương người khác.”
Trong mắt cô thoáng qua vẻ đắc ý, hai người này chia cách, cô giành chiến thắng, người đàn ông này sớm muộn gì cũng là của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro