Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Ai Là Người Nối...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Quặng tẩu vừa rồi thở dài, thấy trong lòng hụt hẫng nói: “Hai nam ba nữa cũng tốt, về sau bớt được gánh nặng, con gái gả ra ngoài có thể lấy tiền hỏi cho em trai cưới vợ”.
Vệ Mạnh Hỉ khẽ cau mày, này chẳng khác nào nói cô nuôi con gái lớn để đổi lễ hỏi, người phụ nữa kia còn đưa tay lau nước mắt, ủy khuất vì chính mình không sinh được con trai.
Vệ Mạnh Hỉ không có hứng thú quan tâm tới gia đình người khác, dứt khoát không để ý tới.
Mọi người mặc dù buôn chuyện nhưng âm thanh rất nhỏ, mỗi khi thủ quỹ gọi tên là hiện trường yên tĩnh lạ thường. Vệ Mạnh Hỉ đứng bên cạnh dõng tai nghe, nhưng vẫn chưa thấy gọi tên Lục Quảng Toàn, Tiểu Ô Ô cũng không chịu được không khí nhiều người, uốn éo trong lòng ngực, cô định ra ngoài hít thở không khí, nếu có gọi tên thì nhờ chị Quế Hoa nói tiếng một.
“Đợi đã đồng chí, là bao nhiêu tiền?” Giọng nói hết sức lo lắng của người cùng hàng vang lên.
Nhân viên thủ quỹ bên trong ô kính không kiên nhẫn liếc mắt, “Bao nhiêu, không biết đếm à?”
“Tôi đã đếm rồi, này có phải thiếu hai đồng hay không vậy, đây chỗ này chỉ mới có 30 đồng 3 mao 8 xu, này....”
“Này cái gì này, rõ ràng tôi ta đưa cho ngươi 32 đồng 3 mao 8 xu, nhất định là ngươi đem tiền giấu đi rồi đổ lỗi cho ta, sao lại có người không thành thật như ngươi vậy?”
Người đàn ông vội vàng vỗ vỗ trên người giải thích: “Trên người tôi không có một phân tiền nào làm sao giấu được, cô đừng nghi oan tôi” Người đàn ông vẫn còn mặc quần áo hạ giếng đào than, vì phòng ngừa công nhân lén mang theo những vật dễ cháy nổ nên thiết kế không có túi, làm gì có chỗ giấu tiền được.
“Trời ơi dơ quá, đừng có vỗ nữa, ngươi xem đều là bụi than đá bẩn thỉu, dơ quá!...”Thủ quỹ bóp mũi ghét bỏ nói.
Người đàn ông dừng lại rồi cẩn thận nói: “Xin lỗi, tôi sốt ruột quá, nhưng tôi không có giấu tiền, tôi có thể thề với trời....”.
“Ồn ào cái gì, có biết đang làm phiền người khác không hả? Dù sao tiền đã xuất quầy rồi, nói chưa nhận là được sao? Đừng tốn thời gian nữa, người tiếp theo!”
Người đàn ông gấp đến mức suýt khóc: “Đó là số tiền tôi cực khổ cụm cụi dưới đáy giếng sâu kiếm được, hai đồng là bốn ngày lương, làm sao tôi có thể không lấy, đứa nhỏ dưới quê năm nay lên sơ trung, còn đợi tôi gửi tiền quê đóng học phí...”
Mọi lực chú ý của mọi người đều dồn qua đây, Vệ Mạnh Hỉ dừng bước quay lại xem, người đàn ông này không phải vừa mừng rỡ đến run tay đây mà.
“Đứa nhỏ nhà ngươi học lớp mấy không liên quan đến ta, đừng ở đây cản đường, để cho người ta tan làm sớm với” Thủ quỹ là một nữ đồng chí khoảng trên hai mươi tuổi xuất đầu, làn da trắng, đôi mắt rất lo, nhưng biểu cảm rõ ràng không đủ kiên nhẫn.
Công nhân vây xem cũng giận thay nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì tiền lương của họ còn trong tay người này, đại thần tài a, ai dám đắc tội?
Vệ Mạnh Hỉ vừa muốn mọi chuyện giải quyết nhanh lẹ còn tới lượt mình, vừa lo lắng tiệm cơm ở nhà, cô liền chủ động đứng ra nhẹ giọng nói: “Như thế này được không tiểu đồng chí, hay là cô giúp nam đồng chí này tìm thử xem, có khi nào rớt bên trong quầy không? Chúng tôi ở bên ngoài cũng giúp nam đồng chí này tìm”.
Vừa dứt lời, mọi người xôn xao cúi đầu tìm, hai đồng tiền, không ít đâu.
Nhưng thủ quỷ không chỉ không tìm, còn bật dậy trừng mắt nhìn: “Thích xen vào chuyện người khác”, sau đó liếc Vệ Mạnh HỈ một cái “Yo, cô là Lôi Phong à?”
Vệ Mạnh Hỉ cũng không vừa, chọc cô nóng tính mới chịu, nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng thì cô sẽ phân rõ phải trái mà đáp lại, đằng này....
Vệ Mạnh Hỉ bị chọc cho nóng lên, cô đã nói chuyện đàng hoàng mà người này không phân rõ phải trái “Không biết tôi có phải Lôi Phong hay không nhưng cô, Khang Mẫn thì chắc chắn sẽ không có tinh thần phục vụ của Lôi Phong rồi. Bảng vàng trên tường còn dán ảnh cô kìa, nói cô là đội viên đội tiên phong tình nguyện Lôi Phong trong phòng tài chính của mỏ than Kim Thủy, nhưng với thái độ phục vụ này, tôi thấy cô trước là “tiên phong”, sau đó thì “công kích” nha.
Mọi người có mặt “phụt” cười vang lên, ai lá gan lớn thì cười phụ họa theo. Ai nhát gan thì ở phía sau xem náo nhiệt, chỉ trông mong đừng có nháo lâu quá, nếu hết giờ làm việc mà không nhận được tiền lương là phải đợi đến tuần sau, vì ngày mai là chủ nhật. Quặng tẩu chỉ chờ tiền lương mua gạo nấu cơm nên ai cũng sốt ruột.
Khang Mẫn này ỷ mình có chút nhan sắc, ở mỏ than Kim Thủy có nhiều người theo đuổi, lại là tiểu thần tài nên nhìn người chỉ bằng hai lỗ mũi, hiện tại bị một quặng tẩu chỉ vào mũi mắng, bị chọc giận ngay tại chỗ cũng không lo giữ hình tượng đã xây dựng.
“Oành” tiếng ghế dựa bị đẩy ra, “Cô là ai muốn xen vào vào chuyện người khác? Không muốn lãnh tiền thì cút ra ngoài, nơi này không chào đón cô”.
Hôm nay Vệ Mạnh Hỉ không muốn cãi nhau, nhưng người trước mặt này thật sự quá đáng, nếu cô không phô ra thực lực của mình thì cô ta cứ chẳng xem ai ra gì.
Vệ Mạnh Hỉ khẽ cau mày, này chẳng khác nào nói cô nuôi con gái lớn để đổi lễ hỏi, người phụ nữa kia còn đưa tay lau nước mắt, ủy khuất vì chính mình không sinh được con trai.
Vệ Mạnh Hỉ không có hứng thú quan tâm tới gia đình người khác, dứt khoát không để ý tới.
Mọi người mặc dù buôn chuyện nhưng âm thanh rất nhỏ, mỗi khi thủ quỹ gọi tên là hiện trường yên tĩnh lạ thường. Vệ Mạnh Hỉ đứng bên cạnh dõng tai nghe, nhưng vẫn chưa thấy gọi tên Lục Quảng Toàn, Tiểu Ô Ô cũng không chịu được không khí nhiều người, uốn éo trong lòng ngực, cô định ra ngoài hít thở không khí, nếu có gọi tên thì nhờ chị Quế Hoa nói tiếng một.
“Đợi đã đồng chí, là bao nhiêu tiền?” Giọng nói hết sức lo lắng của người cùng hàng vang lên.
Nhân viên thủ quỹ bên trong ô kính không kiên nhẫn liếc mắt, “Bao nhiêu, không biết đếm à?”
“Tôi đã đếm rồi, này có phải thiếu hai đồng hay không vậy, đây chỗ này chỉ mới có 30 đồng 3 mao 8 xu, này....”
“Này cái gì này, rõ ràng tôi ta đưa cho ngươi 32 đồng 3 mao 8 xu, nhất định là ngươi đem tiền giấu đi rồi đổ lỗi cho ta, sao lại có người không thành thật như ngươi vậy?”
Người đàn ông vội vàng vỗ vỗ trên người giải thích: “Trên người tôi không có một phân tiền nào làm sao giấu được, cô đừng nghi oan tôi” Người đàn ông vẫn còn mặc quần áo hạ giếng đào than, vì phòng ngừa công nhân lén mang theo những vật dễ cháy nổ nên thiết kế không có túi, làm gì có chỗ giấu tiền được.
“Trời ơi dơ quá, đừng có vỗ nữa, ngươi xem đều là bụi than đá bẩn thỉu, dơ quá!...”Thủ quỹ bóp mũi ghét bỏ nói.
Người đàn ông dừng lại rồi cẩn thận nói: “Xin lỗi, tôi sốt ruột quá, nhưng tôi không có giấu tiền, tôi có thể thề với trời....”.
“Ồn ào cái gì, có biết đang làm phiền người khác không hả? Dù sao tiền đã xuất quầy rồi, nói chưa nhận là được sao? Đừng tốn thời gian nữa, người tiếp theo!”
Người đàn ông gấp đến mức suýt khóc: “Đó là số tiền tôi cực khổ cụm cụi dưới đáy giếng sâu kiếm được, hai đồng là bốn ngày lương, làm sao tôi có thể không lấy, đứa nhỏ dưới quê năm nay lên sơ trung, còn đợi tôi gửi tiền quê đóng học phí...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi lực chú ý của mọi người đều dồn qua đây, Vệ Mạnh Hỉ dừng bước quay lại xem, người đàn ông này không phải vừa mừng rỡ đến run tay đây mà.
“Đứa nhỏ nhà ngươi học lớp mấy không liên quan đến ta, đừng ở đây cản đường, để cho người ta tan làm sớm với” Thủ quỹ là một nữ đồng chí khoảng trên hai mươi tuổi xuất đầu, làn da trắng, đôi mắt rất lo, nhưng biểu cảm rõ ràng không đủ kiên nhẫn.
Công nhân vây xem cũng giận thay nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì tiền lương của họ còn trong tay người này, đại thần tài a, ai dám đắc tội?
Vệ Mạnh Hỉ vừa muốn mọi chuyện giải quyết nhanh lẹ còn tới lượt mình, vừa lo lắng tiệm cơm ở nhà, cô liền chủ động đứng ra nhẹ giọng nói: “Như thế này được không tiểu đồng chí, hay là cô giúp nam đồng chí này tìm thử xem, có khi nào rớt bên trong quầy không? Chúng tôi ở bên ngoài cũng giúp nam đồng chí này tìm”.
Vừa dứt lời, mọi người xôn xao cúi đầu tìm, hai đồng tiền, không ít đâu.
Nhưng thủ quỷ không chỉ không tìm, còn bật dậy trừng mắt nhìn: “Thích xen vào chuyện người khác”, sau đó liếc Vệ Mạnh HỈ một cái “Yo, cô là Lôi Phong à?”
Vệ Mạnh Hỉ cũng không vừa, chọc cô nóng tính mới chịu, nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng thì cô sẽ phân rõ phải trái mà đáp lại, đằng này....
Vệ Mạnh Hỉ bị chọc cho nóng lên, cô đã nói chuyện đàng hoàng mà người này không phân rõ phải trái “Không biết tôi có phải Lôi Phong hay không nhưng cô, Khang Mẫn thì chắc chắn sẽ không có tinh thần phục vụ của Lôi Phong rồi. Bảng vàng trên tường còn dán ảnh cô kìa, nói cô là đội viên đội tiên phong tình nguyện Lôi Phong trong phòng tài chính của mỏ than Kim Thủy, nhưng với thái độ phục vụ này, tôi thấy cô trước là “tiên phong”, sau đó thì “công kích” nha.
Mọi người có mặt “phụt” cười vang lên, ai lá gan lớn thì cười phụ họa theo. Ai nhát gan thì ở phía sau xem náo nhiệt, chỉ trông mong đừng có nháo lâu quá, nếu hết giờ làm việc mà không nhận được tiền lương là phải đợi đến tuần sau, vì ngày mai là chủ nhật. Quặng tẩu chỉ chờ tiền lương mua gạo nấu cơm nên ai cũng sốt ruột.
Khang Mẫn này ỷ mình có chút nhan sắc, ở mỏ than Kim Thủy có nhiều người theo đuổi, lại là tiểu thần tài nên nhìn người chỉ bằng hai lỗ mũi, hiện tại bị một quặng tẩu chỉ vào mũi mắng, bị chọc giận ngay tại chỗ cũng không lo giữ hình tượng đã xây dựng.
“Oành” tiếng ghế dựa bị đẩy ra, “Cô là ai muốn xen vào vào chuyện người khác? Không muốn lãnh tiền thì cút ra ngoài, nơi này không chào đón cô”.
Hôm nay Vệ Mạnh Hỉ không muốn cãi nhau, nhưng người trước mặt này thật sự quá đáng, nếu cô không phô ra thực lực của mình thì cô ta cứ chẳng xem ai ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro