Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Ăn Mừng
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Cuối cùng sau nửa tiếng mồm mép qua lại thì bọn họ cũng tạm đồng ý phân cho phòng thứ ba 100 đồng tiền, cộng thêm nửa năm đồ ăn, đương nhiên đồ ăn là ứng trước của đại đội để chi ra.
Cũng may mắn cho bọn số tiền này cũng xem như trong phạm vi cho phép của Vệ Mạnh Hỉ nên cô sảng khoái đáp ứng, coi như 100 đồng này bồi thường cho Vệ Hồng Vệ Đông chịu thiệt thòi mấy năm nay. Đây chỉ là lợi tức, còn giá gốc thì chờ “Phúc báo” còn ở phía sau đâu.
Phân xong tiền và lương thực, như vậy còn tính chỗ ở nữa là trọn vẹn. Nhà họ Lục đồng ý đem nhà cũ ở cách vách phân cho Vệ Mạnh Hỉ, phòng ở cũ kĩ rách nát, sân cũng nhỏ. Vệ Mạnh Hỉ nghỉ không muốn ở, vì đời trước tiểu Ô Ô chính là chôn ở trong cái viện cũ kĩ đó.
Cuối cùng lãnh đạo đại đội thỏa hiệp cho Vệ Mạnh Hỉ ở tạm một gian nhà của nhà nước, xem như đây là chính sách chiếu cố phụ nữ và trẻ nhỏ.
Tuy căn nhà kia tiền thân không phải là đất nhà ở mà là phòng nuôi gia súc, gia súc đã chết nhiều năm và hiện tại đang chứa công cụ lao động, nhưng Vệ Mạnh Hỉ lại nhìn trúng vị trí của căn nhà đó khá tốt.
Vị trí liền ở ngay cửa thôn, luận đi ra hay vào rất thuận tiện, có làm việc gì cũng không bị chú ý bởi người khác.
Quyền lợi luôn đi với nghĩa vụ, hiện tại phòng thứ ba đơn độc phân ra, việc dưỡng lão do các phòng còn lại chịu trách nhiệm. Vệ Mạnh Hỉ không có ý kiến, chỉ cần tới lúc đó bọn họ môi được đồng nào của hai lão già mới hay.
Hiệp nghị phân gia giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi mời cửu thúc công người có chức cao vọng trọng trong thôn đến làm chứng, chia làm 3 bản ký tên đóng dấu, sau đó phân cho đại đội giữ một bản, còn lại đưa cho Vệ Mạnh Hỉ và nhà họ Lục.
Hiệp nghị chưa xong đâu vào đâu thì hai vợ chồng già đã ra lệnh đuổi người “Về sau các ngươi có chết đói thì đừng hòng bước vào nhà này”. Đương nhiên tiền lương của thằng ba thì nhà họ vẫn tiếp tục lấy, dù sao Vệ Mạnh Hỉ không biết chữ, chỉ cần bọn họ lấy như trước đây là được.
Phân gia này bọn họ chính là được kiếm lời.
Bên kia bọn họ cười hài lòng, bên này Vệ Mạnh Hỉ cũng thực thỏa mãn, rốt cuộc cũng rời khỏi gia đình ghê tởm này rồi. Hiện tại cô không có nhiều tiền, chứ không là đã mua pháo đốt ăn mừng rồi, còn đầu tư thêm chậu than để bước qua xõa bỏ dơ bẩn.
Mẹ Nhị Đản âm thầm chuẩn bị một đống ngải thảo đem đến cho cô, điều này làm Vệ Mạnh Hỉ không có nghĩ tới.
Vẫn là do ít giao du với người trong thôn nên mọi người thường gọi là “Mẹ Nhị Đản”, dần dần quen với cách gọi này tựa hồ như quên mất tên thật của mẹ Nhị Đản là Liễu Nghênh Xuân.
“Nhà này lâu rồi không có người ở nên nhiều muỗi lắm” Liễu Nghênh Xuân cười thoải mái giống như những lần gặp nhau trước đây.
“Cám ơn cô” Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thực cảm động, hiện tại bản thân đã thoát ly khỏi nhà họ Lục, trôi dạt như cây lục bình vẫn có người nguyện ý giúp mẹ con cô.
“Có gì đâu cám ơn” Nói xong Liễu Nghênh Xuân lấy cây chổi, cái chậu rửa mặt rồi tưới ít nước lên mặt đất dọn dẹp tro bụi, nếu không mấy đứa nhỏ ở đây mặt mà đầy than đen thui.
“Đúng rồi, chồng cô khi nào trở về?”
“Có nhờ người gửi tin nhưng vẫn chưa thu được hồi âm” Vệ Mạnh HỈ cũng đang lo lắng điều này, nếu chưa nhận được thì cô phải tự mình đi đến đó một chuyến.
Nếu mua ra khỏi cửa thì phải mang theo đứa nhỏ, dọc đường đi cô có thể chịu đựng được nhưng đứa nhỏ thì khác, đặc biệt là tiểu Ô Ô, còn phải tính toán trên đường ăn gì? Ở đâu? Từ huyện Hồng Tinh đến mỏ than Kim Thủy tuy rằng cùng tỉnh như chỗ ở nam, chỗ thì ở bắc, trung gian cách bởi dãy núi lớn mạch máu của cả nước, khí hậu giữa hai nơi lại khác biệt lớn.
Ô Ô thân thể quá kém, đến nơi khác khí hậu thay đổi cô lo là tiểu nha đầu dễ bị cảm mạo. Ít nhất cô muốn chờ thân thể tiểu Ô Ô khỏe lên một chút có thể chịu được đường dài.
Nói đến nam nhân, một người chồng đã mất, một người thì có chồng nhưng chẳng khác nào giống như đã chết đi. Đối với cả hai người thật ra có nhiều đề tài chung để nói. Nam nhân bọn họ đều vì quốc gia mà bỏ ra sức lực, làm những việc nguy hiểm đến tính mạng, người ngoài nhìn vào thấy vinh quang nhưng làm vợ bọn họ lại chưa cảm nhận điều đó.
“Được rồi, nói tới đề tài nam nhân thật không thú vị chút nào” Phòng ốc không lớn, ước chừng khoảng mười mét vuông.
Cũng may mắn cho bọn số tiền này cũng xem như trong phạm vi cho phép của Vệ Mạnh Hỉ nên cô sảng khoái đáp ứng, coi như 100 đồng này bồi thường cho Vệ Hồng Vệ Đông chịu thiệt thòi mấy năm nay. Đây chỉ là lợi tức, còn giá gốc thì chờ “Phúc báo” còn ở phía sau đâu.
Phân xong tiền và lương thực, như vậy còn tính chỗ ở nữa là trọn vẹn. Nhà họ Lục đồng ý đem nhà cũ ở cách vách phân cho Vệ Mạnh Hỉ, phòng ở cũ kĩ rách nát, sân cũng nhỏ. Vệ Mạnh Hỉ nghỉ không muốn ở, vì đời trước tiểu Ô Ô chính là chôn ở trong cái viện cũ kĩ đó.
Cuối cùng lãnh đạo đại đội thỏa hiệp cho Vệ Mạnh Hỉ ở tạm một gian nhà của nhà nước, xem như đây là chính sách chiếu cố phụ nữ và trẻ nhỏ.
Tuy căn nhà kia tiền thân không phải là đất nhà ở mà là phòng nuôi gia súc, gia súc đã chết nhiều năm và hiện tại đang chứa công cụ lao động, nhưng Vệ Mạnh Hỉ lại nhìn trúng vị trí của căn nhà đó khá tốt.
Vị trí liền ở ngay cửa thôn, luận đi ra hay vào rất thuận tiện, có làm việc gì cũng không bị chú ý bởi người khác.
Quyền lợi luôn đi với nghĩa vụ, hiện tại phòng thứ ba đơn độc phân ra, việc dưỡng lão do các phòng còn lại chịu trách nhiệm. Vệ Mạnh Hỉ không có ý kiến, chỉ cần tới lúc đó bọn họ môi được đồng nào của hai lão già mới hay.
Hiệp nghị phân gia giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi mời cửu thúc công người có chức cao vọng trọng trong thôn đến làm chứng, chia làm 3 bản ký tên đóng dấu, sau đó phân cho đại đội giữ một bản, còn lại đưa cho Vệ Mạnh Hỉ và nhà họ Lục.
Hiệp nghị chưa xong đâu vào đâu thì hai vợ chồng già đã ra lệnh đuổi người “Về sau các ngươi có chết đói thì đừng hòng bước vào nhà này”. Đương nhiên tiền lương của thằng ba thì nhà họ vẫn tiếp tục lấy, dù sao Vệ Mạnh Hỉ không biết chữ, chỉ cần bọn họ lấy như trước đây là được.
Phân gia này bọn họ chính là được kiếm lời.
Bên kia bọn họ cười hài lòng, bên này Vệ Mạnh Hỉ cũng thực thỏa mãn, rốt cuộc cũng rời khỏi gia đình ghê tởm này rồi. Hiện tại cô không có nhiều tiền, chứ không là đã mua pháo đốt ăn mừng rồi, còn đầu tư thêm chậu than để bước qua xõa bỏ dơ bẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Nhị Đản âm thầm chuẩn bị một đống ngải thảo đem đến cho cô, điều này làm Vệ Mạnh Hỉ không có nghĩ tới.
Vẫn là do ít giao du với người trong thôn nên mọi người thường gọi là “Mẹ Nhị Đản”, dần dần quen với cách gọi này tựa hồ như quên mất tên thật của mẹ Nhị Đản là Liễu Nghênh Xuân.
“Nhà này lâu rồi không có người ở nên nhiều muỗi lắm” Liễu Nghênh Xuân cười thoải mái giống như những lần gặp nhau trước đây.
“Cám ơn cô” Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thực cảm động, hiện tại bản thân đã thoát ly khỏi nhà họ Lục, trôi dạt như cây lục bình vẫn có người nguyện ý giúp mẹ con cô.
“Có gì đâu cám ơn” Nói xong Liễu Nghênh Xuân lấy cây chổi, cái chậu rửa mặt rồi tưới ít nước lên mặt đất dọn dẹp tro bụi, nếu không mấy đứa nhỏ ở đây mặt mà đầy than đen thui.
“Đúng rồi, chồng cô khi nào trở về?”
“Có nhờ người gửi tin nhưng vẫn chưa thu được hồi âm” Vệ Mạnh HỈ cũng đang lo lắng điều này, nếu chưa nhận được thì cô phải tự mình đi đến đó một chuyến.
Nếu mua ra khỏi cửa thì phải mang theo đứa nhỏ, dọc đường đi cô có thể chịu đựng được nhưng đứa nhỏ thì khác, đặc biệt là tiểu Ô Ô, còn phải tính toán trên đường ăn gì? Ở đâu? Từ huyện Hồng Tinh đến mỏ than Kim Thủy tuy rằng cùng tỉnh như chỗ ở nam, chỗ thì ở bắc, trung gian cách bởi dãy núi lớn mạch máu của cả nước, khí hậu giữa hai nơi lại khác biệt lớn.
Ô Ô thân thể quá kém, đến nơi khác khí hậu thay đổi cô lo là tiểu nha đầu dễ bị cảm mạo. Ít nhất cô muốn chờ thân thể tiểu Ô Ô khỏe lên một chút có thể chịu được đường dài.
Nói đến nam nhân, một người chồng đã mất, một người thì có chồng nhưng chẳng khác nào giống như đã chết đi. Đối với cả hai người thật ra có nhiều đề tài chung để nói. Nam nhân bọn họ đều vì quốc gia mà bỏ ra sức lực, làm những việc nguy hiểm đến tính mạng, người ngoài nhìn vào thấy vinh quang nhưng làm vợ bọn họ lại chưa cảm nhận điều đó.
“Được rồi, nói tới đề tài nam nhân thật không thú vị chút nào” Phòng ốc không lớn, ước chừng khoảng mười mét vuông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro