Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Em Gái Kế 2
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Mấy ngày nay Vệ Mạnh Hỉ chạy lới tui ở mỏ than, ăn ngủ thả ga, còn được bổ sung dinh dưỡng nên không còn đen như trước nữa. Vốn dĩ trời sinh làn da cô trắng trẻo nhưng vì hai năm nay vất vả trở nên đem sạm, giờ dưỡng nhã bớt đen ra khiến người ta nhìn không rời mắt.
Tạ Y Nhiên vẫn như vậy, Vệ Mạnh Hỉ ngũ tinh xảo, dáng người cao xứng với chiều cao 1m7 của cô rất vừa vặn xinh đẹp.
Trong mắt Tạ Y Nhiên hiện lên một tia ghen tỵ không thể nào che dấu được, “Chị, chị thật sự đến mỏ than nha, mẹ chúng ta rất lo cho chị, mà chị cũng không biết gọi điện về nhà báo tin một tiếng”.
Mở miệng là “mẹ chúng ta”, ai không biết tưởng là chị em ruột.
Thấy Vệ Mạnh Hỉ không trả lời, cô lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đường trái cây đi đến trước mặt tiểu Thu Phươg, “Đến đây, dì cho kẹo nè”. Trong lòng nói thầm mẹ xinh đẹp, sinh con gái ra cũng không kém.
Tiểu Thu Phương nhận lấy, lột giấy gói kẹo ra rồi không chút do dự bỏ vào miệng nhai giòn tan.
Tiểu Ô Ô mỏi mắt nhìn theo mà mếu máo, cuối cùng đem bình sữa của mình ôm vào ngực, đem mấy miếng đào khô còn lại bỏ hết vào yếm nhỏ, gặm bánh báo chạy lại trước mặt mẹ.
Vừa rồi chị Thu Phương còn nói muốn ăn núm vú cao su và đào khô của bé đâu.
Vệ Mạnh Hỉ cao hứng, con gái cuối cùng cũng biết bảo vệ đồ ăn của mình. Cái thói quen nghèo mà hào phóng của bé thật ra cũng không phải xấu nên Vệ Mạnh Hỉ không có sửa cho, dù sao biết chia sẻ cũng là một thói quen tốt. Nhưng cái đem vài thứ tốt trong nhà đi cho người khác một cách mù quáng sẽ tạo thói quen cho người nhận và họ xem đó là chuyện hiển nhiên, nếu một ngày nào đó không cho nữa, họ sẽ quay qua đổ lỗi cho chính mình.
Cho nên Vệ Mạnh Hỉ dạy bé không nên tuỳ tiện cho đồ ăn của mình cho người khác chính là muốn còn bé tự suy nghĩ xem có nên cho hay không, vì có những người không đáng được cho.
Tạ Y Nhiên phát hiện bản thân đã nhận sai cháu ngoại gái, không những không thấy ngại ngùng mà còn cực kỳ vui vẻ.
Vệ Mạnh Hỉ lớn lên xinh đẹp thì sao? Vẫn là sinh ra một đứa con gái vẫn là tiểu sửu oa.
Cái này có nghĩa là gì? Chứng tỏ anh rễ là cũng không đẹp đẽ gì a! Quay đầu lại chạm ánh mắt chồng mình, càng thêm kêu ngạo.
Vệ Mạnh Hỉ kết hôn sớm, nên không có đi xuống nông thôn. Tạ Y Nhiên so với Vệ Mạnh Hỉ chỉ nhỏ hơn vài tháng, trong nhà chỉ còn lại cô và em trai cùng cha khác mẹ nên cô là người phải đi. Vừa lúc năm ấy tốt nghiệp cao trung cô liền đi xuống một cái nông trường ở 5 năm.
Tuy là nông trường, nhưng ở gần tỉnh thành nên giao thông cũng tiện lợi, cuộc sống so với Vệ Mạnh Hỉ ở Thái Hoa Câu thoải mái hơn nhiều. Mấu chốt là trong thời gian làm thanh niên trí thức còn quen được một anh chàng tuấn tú trẻ tuổi với tương lai sáng lạn, có gia thế hiển hách.
Dưới sự tấn công quyết liệt của cô, hai người đã nhanh chóng nảy sinh tình cảm trai gái, thậm chí là gạo nấu thành cơm sớm hơn trước khi trở về thành phố, không chỉ vậy hai người cũng đã đi lãnh chứng kết hôn.
Cha mẹ của nam thanh niên trí thức sau khi sửa lại án sai, năm trước đã trở về thành, anh cũng vừa trở về nửa năm trước. Thông qua sự nổ lực của cả gia đình đã chuyển hồ sơ của Tạ Y Nhiên đến mỏ than Kim Thủy, hôm nay cuối cùng cô cũng được rời đi nông trường, đi vào mỏ than nổi tiếng cả nước.
Trong thư mẹ kế nói rằng Vệ Mạnh Hỉ cũng theo người nhà đến mỏ than tùy quặng, về sau hai chị em ở cùng một nơi nên giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau.
Cô đang vui mừng đây này, đều nói con gái gả chồng như đầu thai lần hai, cô gả cho người chồng tốt, còn chồng thứ hai của Vệ Mạnh Hỉ chỉ là một tên quèn đào than đá, cô cảm thấy mình đã thắng.
Cho nên cô liền không đem “thủ hạ bại trận” này vào mắt, “chị xem, đây là chồng em”.
Cô lôi kéo thanh niên trẻ tuổi, đắc ý mà giới thiệu: “Anh ấy là Lý Hoàn Ân, là cháu trai của quặng trưởng, hiện tại đang công tác ở cơ quan mỏ than”.
Kỳ thật Vệ Mạnh Hỉ đã sớm nhìn thấy, này không phải là người trẻ tuổi lần trước đến ăn cơm sao? Lúc ấy nhìn thấy khí chất liền biết không phải công nhân bình thường, nguyên lai là con cháu của cán bộ cấp cao. Cô nghe nói Lý Khuê Dũng chỉ có một em trai là lãnh đạo thành ủy.
Thì ra không chỉ nhân sinh của cô và Ô Ô thay đổi, ngày cả Tạ Y Nhiên cũng vậy.
“Xin chào!” Cô lịch sự chào hỏi một cái, trong lòng thầm nghĩ Tạ Y Nhiên vẫn tâm cơ như cũ.
Tạ Y Nhiên vẫn như vậy, Vệ Mạnh Hỉ ngũ tinh xảo, dáng người cao xứng với chiều cao 1m7 của cô rất vừa vặn xinh đẹp.
Trong mắt Tạ Y Nhiên hiện lên một tia ghen tỵ không thể nào che dấu được, “Chị, chị thật sự đến mỏ than nha, mẹ chúng ta rất lo cho chị, mà chị cũng không biết gọi điện về nhà báo tin một tiếng”.
Mở miệng là “mẹ chúng ta”, ai không biết tưởng là chị em ruột.
Thấy Vệ Mạnh Hỉ không trả lời, cô lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đường trái cây đi đến trước mặt tiểu Thu Phươg, “Đến đây, dì cho kẹo nè”. Trong lòng nói thầm mẹ xinh đẹp, sinh con gái ra cũng không kém.
Tiểu Thu Phương nhận lấy, lột giấy gói kẹo ra rồi không chút do dự bỏ vào miệng nhai giòn tan.
Tiểu Ô Ô mỏi mắt nhìn theo mà mếu máo, cuối cùng đem bình sữa của mình ôm vào ngực, đem mấy miếng đào khô còn lại bỏ hết vào yếm nhỏ, gặm bánh báo chạy lại trước mặt mẹ.
Vừa rồi chị Thu Phương còn nói muốn ăn núm vú cao su và đào khô của bé đâu.
Vệ Mạnh Hỉ cao hứng, con gái cuối cùng cũng biết bảo vệ đồ ăn của mình. Cái thói quen nghèo mà hào phóng của bé thật ra cũng không phải xấu nên Vệ Mạnh Hỉ không có sửa cho, dù sao biết chia sẻ cũng là một thói quen tốt. Nhưng cái đem vài thứ tốt trong nhà đi cho người khác một cách mù quáng sẽ tạo thói quen cho người nhận và họ xem đó là chuyện hiển nhiên, nếu một ngày nào đó không cho nữa, họ sẽ quay qua đổ lỗi cho chính mình.
Cho nên Vệ Mạnh Hỉ dạy bé không nên tuỳ tiện cho đồ ăn của mình cho người khác chính là muốn còn bé tự suy nghĩ xem có nên cho hay không, vì có những người không đáng được cho.
Tạ Y Nhiên phát hiện bản thân đã nhận sai cháu ngoại gái, không những không thấy ngại ngùng mà còn cực kỳ vui vẻ.
Vệ Mạnh Hỉ lớn lên xinh đẹp thì sao? Vẫn là sinh ra một đứa con gái vẫn là tiểu sửu oa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này có nghĩa là gì? Chứng tỏ anh rễ là cũng không đẹp đẽ gì a! Quay đầu lại chạm ánh mắt chồng mình, càng thêm kêu ngạo.
Vệ Mạnh Hỉ kết hôn sớm, nên không có đi xuống nông thôn. Tạ Y Nhiên so với Vệ Mạnh Hỉ chỉ nhỏ hơn vài tháng, trong nhà chỉ còn lại cô và em trai cùng cha khác mẹ nên cô là người phải đi. Vừa lúc năm ấy tốt nghiệp cao trung cô liền đi xuống một cái nông trường ở 5 năm.
Tuy là nông trường, nhưng ở gần tỉnh thành nên giao thông cũng tiện lợi, cuộc sống so với Vệ Mạnh Hỉ ở Thái Hoa Câu thoải mái hơn nhiều. Mấu chốt là trong thời gian làm thanh niên trí thức còn quen được một anh chàng tuấn tú trẻ tuổi với tương lai sáng lạn, có gia thế hiển hách.
Dưới sự tấn công quyết liệt của cô, hai người đã nhanh chóng nảy sinh tình cảm trai gái, thậm chí là gạo nấu thành cơm sớm hơn trước khi trở về thành phố, không chỉ vậy hai người cũng đã đi lãnh chứng kết hôn.
Cha mẹ của nam thanh niên trí thức sau khi sửa lại án sai, năm trước đã trở về thành, anh cũng vừa trở về nửa năm trước. Thông qua sự nổ lực của cả gia đình đã chuyển hồ sơ của Tạ Y Nhiên đến mỏ than Kim Thủy, hôm nay cuối cùng cô cũng được rời đi nông trường, đi vào mỏ than nổi tiếng cả nước.
Trong thư mẹ kế nói rằng Vệ Mạnh Hỉ cũng theo người nhà đến mỏ than tùy quặng, về sau hai chị em ở cùng một nơi nên giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau.
Cô đang vui mừng đây này, đều nói con gái gả chồng như đầu thai lần hai, cô gả cho người chồng tốt, còn chồng thứ hai của Vệ Mạnh Hỉ chỉ là một tên quèn đào than đá, cô cảm thấy mình đã thắng.
Cho nên cô liền không đem “thủ hạ bại trận” này vào mắt, “chị xem, đây là chồng em”.
Cô lôi kéo thanh niên trẻ tuổi, đắc ý mà giới thiệu: “Anh ấy là Lý Hoàn Ân, là cháu trai của quặng trưởng, hiện tại đang công tác ở cơ quan mỏ than”.
Kỳ thật Vệ Mạnh Hỉ đã sớm nhìn thấy, này không phải là người trẻ tuổi lần trước đến ăn cơm sao? Lúc ấy nhìn thấy khí chất liền biết không phải công nhân bình thường, nguyên lai là con cháu của cán bộ cấp cao. Cô nghe nói Lý Khuê Dũng chỉ có một em trai là lãnh đạo thành ủy.
Thì ra không chỉ nhân sinh của cô và Ô Ô thay đổi, ngày cả Tạ Y Nhiên cũng vậy.
“Xin chào!” Cô lịch sự chào hỏi một cái, trong lòng thầm nghĩ Tạ Y Nhiên vẫn tâm cơ như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro