Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Em Họ Khó Tính
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Ngay cả khi ăn cơm cũng không cần mẹ dặn mà chủ động đi rửa tay, ăn xong còn nhặt những hạt cơm rơi trên bàn, ngay cả cơm còn vét sạch hài vạt cơm thừa còn trong chén.
Vệ Mạnh Hỉ rất hài lòng với thay đổi này.
Trước đây vội vàng lo chạy trốn, cô vẫn chưa có thời gian dạy cho bọn nhỏ các thói quen sinh hoạt hằng ngày, gầy đây cô bận rộn cho quán ăn, bọn nhỏ từng bước trưởng thành mà cô không nhìn thấy.
Ngay cả tiểu Ô Ô hiện tại có thể ăn chút cơm chiên, ngoài mỗi sáng một bình sữa còn có thêm một chén trứng hấp.
Dần đà da dẻ Ô Ô ngày càng hồng hào ra, không biết có phải ảo giác hay không cô phát hiện tóc của tiểu nha đầu dài ra một ít, trên cái trán còn mộc ra mấy sợi tóc tơ.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có người thanh niên đứng ở cửa: “Xin chào đồng chí? Mọi người đang ăn món gì vậy?” Từ xa đã nghe mùi thơm, đứa nhỏ liếm sạch chén không chừa một hạt cơm, nhất định là đặc biệt ngon nên mới ăn say sưa như vậy.
Vệ Mạnh Hỉ thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, hai thanh niên trẻ tuổi một người mặc bộ đồ lao động màu xanh da trời, chân đi giày cao su màu lục, còn mang mắt kính thật văn nhã, người còn lại thì áo sơ mi trắng, quần quân trang, vừa nhìn là biết không phải công nhân đào than bình thường.
“Cơm chiên trứng!”
“Mẹ con làm cơm chiên trứng ngo vô địch thiên hạ!”
Căn Hoa miệng không có nhanh nhạy như Vệ Hồng, nó trực tiếp ôm cái chén đến trước cửa, “Chú, chú xem đi, cơm chiên trứng còn có thịt nữa”.
Đứa nhỏ mới bây lớn mà hiểu chuyện quá, nhìn qua cũng mới độ tuổi đi nhà trẻ, ở độ tuổi tinh nghịch của con nít.
Không biết Vệ Mạnh Hỉ chiên thế nào, rõ ràng chỉ để có một tí dầu, càng không có ớt cay nhưng hạt cơm vàng óng ánh, hạt nào ra hạt nấy, tương sắc với màu vàng của trứng gà màu ngà của thịt. Sau đó trang trí bên trên bằng hành lá xanh, có cảm giác tinh tế và đẹp mắt.
Ngay cả cái chén nhỏ của những đứa trẻ cũng tinh xảo hơn những nhà khác.
Nền tảng của cái đẹp và sự tinh tế đó là sạch sẽ, mà điều này không hiện hữu ở khu túp lều. Các quặng tẩu tuy không hạ giếng nhưng da mặt thì đen chẳng khác gì than, móng tay không bao giờ tẩy sạch, càng đừng nói đến làm cơm, nhìn thôi đã không muốn ăn.
Lý Hoài Ân vừa trở lại mỏ than công tác không bao lâu, em họ đòi muốn đến xem nơi của anh, vừa thấy hoàn cảnh gian khổ nơi này liền sợ hãi, nói chờ tốt nghiệp đại học đánh chết cũng không tới mỏ than.
Khó khăn lắm mới trấn an đứa em họ, Lý Hoài Ân dẫn em họ đi ăn cơm, em họ nói không muốn đi nhà ăn lớn mà muốn đi tiệm cơm.
Mỏ than không có tiệm cơm, khu túp lều phía sau thì có một tiệm ăn nhưng vừa mới bước vào em họ nói không ăn, nói phụ nữ ở đó đầu có con rận, chốc lát nói đồ ăn có côn trùng, chủ yếu là em họ anh ngại chỗ đó bẩn, bốn phía đen như mực, ngay cả bàn ghế cũng toàn là dầu mỡ.
Tiểu tổ tông này, không phải đang làm khó người khác sao.
Chỗ này không chịu, không kia cũng không, cả mỏ than chỉ có hai lựa chọn này thôi. Không lẽ trở về văn phòng làm đại hai món gì đó cho thằng em họ này?
Đang lúc phát sầu vì vấn đề ăn uống thì đi đến túp lều cuối cùng, nhìn xuyên qua cửa sân nhà mở rộng thấy một nhà mấy khẩu người đang ăn cơm. Một nhà này không giống như những nhà khác, mặt đất được cán bằng phẳng, có cây xanh, ngoại trừ vách tường thấp thì còn có một cây sơn trà to.
Bên trong có ba cái bàn nhỏ, những đứa trẻ ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ, đang cụm cụi ăn, không biết ăn cái nhưng rất thơm.
Vốn dĩ đang là giờ cơm, bọn họ đói đến nổi ngực dán sau lưng, nhìn đứa trẻ ăn ngon như vậy cũng khiến bọn họ phát thèm. Lý Hoài Ân nhìn về phía em họ đứng đó bất động nên lúc này da mặt dày ghé hỏi một câu.
Chờ nữ chủ nhân quay mặt lại, là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ, đứa trẻ nói là mẹ của bọn nó, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn qua thì chỉ giống chị gái hơn, dù sao công nhân thợ mỏ cũng thích trẻ con, và anh chị em cách nhau mười mấy tuổi cũng là chuyện bình thường.
“Hai đồng chí muốn ăn cơm đúng không? Có thể đi vào nếm thử” Tinh thần của Vệ Mạnh Hỉ phấn chấn trở lại, vốn tưởng rằng hôm nay không có người đến nhưng có tận hai người tìm đến, đây là vị khách đầu tiên của cô.
Lý Hoài Ân còn do dự, thấy không có khách nhân, nếu hương vị không ngon khiến đứa em họ này không hài lòng, không biết nó sẽ nói ra mấy lời khó nghe gì nữa đây.
Miệng mồm lợi hại của đứa em họ này anh đã lĩnh giáo qua, tiểu quặng tẩu nhìn qua thấy có vẻ là người tốt, nếu vô cớ bị đứa em họ châm chọc thì có điểm không phúc hậu rồi.
Lúc này em họ của anh đã bước vào trước.
Một, hai, ba, bốn, năm đứa trẻ nhìn hai người bọn họ như người ngoài hành tinh, họ đi đến đâu là đôi mắt tròn xoe dõi theo đến đó.
Vệ Mạnh Hỉ rất hài lòng với thay đổi này.
Trước đây vội vàng lo chạy trốn, cô vẫn chưa có thời gian dạy cho bọn nhỏ các thói quen sinh hoạt hằng ngày, gầy đây cô bận rộn cho quán ăn, bọn nhỏ từng bước trưởng thành mà cô không nhìn thấy.
Ngay cả tiểu Ô Ô hiện tại có thể ăn chút cơm chiên, ngoài mỗi sáng một bình sữa còn có thêm một chén trứng hấp.
Dần đà da dẻ Ô Ô ngày càng hồng hào ra, không biết có phải ảo giác hay không cô phát hiện tóc của tiểu nha đầu dài ra một ít, trên cái trán còn mộc ra mấy sợi tóc tơ.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có người thanh niên đứng ở cửa: “Xin chào đồng chí? Mọi người đang ăn món gì vậy?” Từ xa đã nghe mùi thơm, đứa nhỏ liếm sạch chén không chừa một hạt cơm, nhất định là đặc biệt ngon nên mới ăn say sưa như vậy.
Vệ Mạnh Hỉ thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, hai thanh niên trẻ tuổi một người mặc bộ đồ lao động màu xanh da trời, chân đi giày cao su màu lục, còn mang mắt kính thật văn nhã, người còn lại thì áo sơ mi trắng, quần quân trang, vừa nhìn là biết không phải công nhân đào than bình thường.
“Cơm chiên trứng!”
“Mẹ con làm cơm chiên trứng ngo vô địch thiên hạ!”
Căn Hoa miệng không có nhanh nhạy như Vệ Hồng, nó trực tiếp ôm cái chén đến trước cửa, “Chú, chú xem đi, cơm chiên trứng còn có thịt nữa”.
Đứa nhỏ mới bây lớn mà hiểu chuyện quá, nhìn qua cũng mới độ tuổi đi nhà trẻ, ở độ tuổi tinh nghịch của con nít.
Không biết Vệ Mạnh Hỉ chiên thế nào, rõ ràng chỉ để có một tí dầu, càng không có ớt cay nhưng hạt cơm vàng óng ánh, hạt nào ra hạt nấy, tương sắc với màu vàng của trứng gà màu ngà của thịt. Sau đó trang trí bên trên bằng hành lá xanh, có cảm giác tinh tế và đẹp mắt.
Ngay cả cái chén nhỏ của những đứa trẻ cũng tinh xảo hơn những nhà khác.
Nền tảng của cái đẹp và sự tinh tế đó là sạch sẽ, mà điều này không hiện hữu ở khu túp lều. Các quặng tẩu tuy không hạ giếng nhưng da mặt thì đen chẳng khác gì than, móng tay không bao giờ tẩy sạch, càng đừng nói đến làm cơm, nhìn thôi đã không muốn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hoài Ân vừa trở lại mỏ than công tác không bao lâu, em họ đòi muốn đến xem nơi của anh, vừa thấy hoàn cảnh gian khổ nơi này liền sợ hãi, nói chờ tốt nghiệp đại học đánh chết cũng không tới mỏ than.
Khó khăn lắm mới trấn an đứa em họ, Lý Hoài Ân dẫn em họ đi ăn cơm, em họ nói không muốn đi nhà ăn lớn mà muốn đi tiệm cơm.
Mỏ than không có tiệm cơm, khu túp lều phía sau thì có một tiệm ăn nhưng vừa mới bước vào em họ nói không ăn, nói phụ nữ ở đó đầu có con rận, chốc lát nói đồ ăn có côn trùng, chủ yếu là em họ anh ngại chỗ đó bẩn, bốn phía đen như mực, ngay cả bàn ghế cũng toàn là dầu mỡ.
Tiểu tổ tông này, không phải đang làm khó người khác sao.
Chỗ này không chịu, không kia cũng không, cả mỏ than chỉ có hai lựa chọn này thôi. Không lẽ trở về văn phòng làm đại hai món gì đó cho thằng em họ này?
Đang lúc phát sầu vì vấn đề ăn uống thì đi đến túp lều cuối cùng, nhìn xuyên qua cửa sân nhà mở rộng thấy một nhà mấy khẩu người đang ăn cơm. Một nhà này không giống như những nhà khác, mặt đất được cán bằng phẳng, có cây xanh, ngoại trừ vách tường thấp thì còn có một cây sơn trà to.
Bên trong có ba cái bàn nhỏ, những đứa trẻ ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ, đang cụm cụi ăn, không biết ăn cái nhưng rất thơm.
Vốn dĩ đang là giờ cơm, bọn họ đói đến nổi ngực dán sau lưng, nhìn đứa trẻ ăn ngon như vậy cũng khiến bọn họ phát thèm. Lý Hoài Ân nhìn về phía em họ đứng đó bất động nên lúc này da mặt dày ghé hỏi một câu.
Chờ nữ chủ nhân quay mặt lại, là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ, đứa trẻ nói là mẹ của bọn nó, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn qua thì chỉ giống chị gái hơn, dù sao công nhân thợ mỏ cũng thích trẻ con, và anh chị em cách nhau mười mấy tuổi cũng là chuyện bình thường.
“Hai đồng chí muốn ăn cơm đúng không? Có thể đi vào nếm thử” Tinh thần của Vệ Mạnh Hỉ phấn chấn trở lại, vốn tưởng rằng hôm nay không có người đến nhưng có tận hai người tìm đến, đây là vị khách đầu tiên của cô.
Lý Hoài Ân còn do dự, thấy không có khách nhân, nếu hương vị không ngon khiến đứa em họ này không hài lòng, không biết nó sẽ nói ra mấy lời khó nghe gì nữa đây.
Miệng mồm lợi hại của đứa em họ này anh đã lĩnh giáo qua, tiểu quặng tẩu nhìn qua thấy có vẻ là người tốt, nếu vô cớ bị đứa em họ châm chọc thì có điểm không phúc hậu rồi.
Lúc này em họ của anh đã bước vào trước.
Một, hai, ba, bốn, năm đứa trẻ nhìn hai người bọn họ như người ngoài hành tinh, họ đi đến đâu là đôi mắt tròn xoe dõi theo đến đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro