Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Giúp Đỡ 1

Lão Hồ Thập Bát

2024-10-24 16:19:38

Khóc lớn nháo lớn là không giải quyết được vấn đề nhưng Vệ Mạnh Hỉ bây giờ chính là một người xuất thân nông thôn không biết chữ, không nơi nương tựa, không có chỗ để nói lí lẽ. Nếu cô không tự mình tranh thủ thì ai sẽ thay cô làm chủ đây? Ngay cả một nhân viên công tác nho nhỏ ở bưu chính không chịu cấp tiền gửi mặc dù cô đã lấy ra giấy tờ chứng nhận hợp pháp, thử hỏi nếu cô không đanh đá thì chờ đói chết đi!

Một vài người cán bộ nghe cô gào lên mà đi đến, vẫn là chủ nhiệm phụ nữ ôn nhu hỏi: “Nữ đồng chí, cô trước tiên đừng khóc, khóc tôi không nghe rõ đồng chí nói gì, đứa nhỏ nào của cô sinh bệnh?” Ở đây có năm đứa mà đứa nào nhìn đều cũng giống bệnh như nhau.

Vệ Mạnh Hỉ xốc áo tiểu Ô Ô lên lập tức toàn bộ lộ ra cái bụng phình to cùng vết gân xanh nổi lên xuất hiện trước mắt mọi người.

“Ai da! Đây là bị phình to ra à!”

Tiểu Ô Ô lần đầu bị nhiều người nhìn chằm chằm sợ tới mức không dám nhúc nhích, trong mắt ngập nước khiến Vệ Mạnh Hỉ đau lòng, cô nhẹ nhàng ôm bé vỗ vỗ.

Vệ Đông tuy rằng nghịch ngợm nhưng nó thương nhất tiểu trứng kho đứa em gái này, nó bèn chạy lại trước mặt mẹ của nó dùng thân thể nhỏ bé chắn ngang ngăn cản ánh nhìn của mọi người: “Em gái của con bệnh không nhẹ, chúng ta không có ăn cơm mỗi ngày đói đến khóc”.

Căn Hoa Căn Bảo dường như hiểu ra mẹ mới của bọn nó chính là dẫn bọn nó đến trước mặt lãnh đạo cáo trạng nên liền cướp lời nói: “Trong nhà ông bà nội không cho ăn cơm, còn đánh em gái”.

Vệ Hồng là thực tế nhất, nó dứt khoát vén áo lên đưa bụng xoay một vòng đại ý cho mọi người thấy nó đói đến cái bụng lép xẹp.

“Bà nội còn véo con, bác hai gái mắng con là tiểu bạch nhãn lang”.

Vệ Mạnh Hỉ lúc này mới phát hiện trên eo Vệ Hồng một vết xanh tím, vết thương cũ chồng vết thương mới, nhìn vào liền biết được chính là ngón tay của người lớn. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy bị véo nhiều đến vậy chắc là đau lắm….

Đây chính là ngược đãi!

Khó trách mấy ngày nay nói thế nào Vệ Hồng không chịu cô tắm rửa cho nó. Vừa mới vào nhà họ Lục bị bọn họ bắt nạt đứa nhỏ này nhất định tìm cô cáo trạng nhưng cô nhớ lời mẹ ruột mình dặn phải hiểu chuyện, phải nghe lời không thể để một nhà cha kế ghét bỏ, cho nên chịu ủy khuất lớn chỉ có thể nhịn xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Này con mẹ nó chính là ngu xuẩn! Chính mình bị mẹ ruột cùng cha kế ủy khuất lớn lên, hiện tại lại để con gái mình chịu ủy khuất, đời trước Vệ Mạnh Hỉ cô đúng là bị mù mắt mà.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy làm sao không rõ được?

Vương Chí Cương ở huyện thành tóc bạc nửa đầu, cũng là ông nội của đứa nhỏ, nhìn cái bụng đưa nhỏ phình lên trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Sự tình đứa nhỏ bị đánh trước tạm gác sang một bên, đứa nhỏ nhất này có phải không có tiền trị bệnh không?” Việc này thì có liên quan gì tới việc tham ô? Trong lòng ông vẫn chưa hiểu lắm.

“Là công xã tham ô tiền cứu mạng con gái của tôi”.

Vài cán bộ lãnh đạo hít hà một hơi sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, việc làm trò trước mặt lãnh đạo huyện này nếu không có một lời giải thích rõ ràng thì xem như xong rồi: “Vị nữ đồng chí này, cô không thể vu khống chúng tôi được, ngay cả đồng ý tên gọi thế nào chúng tôi đều không biết thì làm sao tham ô tiền của cô được?”

“Vậy ngài nói cho tôi biết, sở bưu chính có phải do các ngài quản lý hay không?”

“Phải. Nhưng việc này có liên quan gì đến tiền cứu mạng?”

“Tôi kêu Vệ Mạnh Hỉ, là xã viên đại đội sản xuất thôn Thái Hoa Câu của công xã Thái Dương, chồng tôi là Lục Quảng Toàn kỹ sư chi viện tam tuyến xây dựng ở mỏ than, mỗi mỗi định kỳ sẽ gửi về tôi cùng năm đứa nhỏ phí sinh hoạt. Nhưng bởi vì tôi không biết chữ nên không đi lấy, đều dựa vào số tiền mượn sống tạm qua ngày. Lần này vì con gái nhỏ bệnh nặng nên tôi đi lại bưu chính hỏi có thể đem số tiền mấy năm nay chồng tôi gửi rút ra để mang đứa nhỏ đi khám bệnh được không, ai ngờ nhân viên công tác nơi đó không cho tôi lãnh.

Miệng lưỡi sắc bén, nói năng câu chữ rõ ràng đâu ra đấy, đồng thời Vệ Mạnh Hỉ lấy ra giấy kết hôn cùng thư giới thiệu chứng minh giấy tờ đầy đủ và hợp lý.

Quả nhiên, mọi người nghe xong đều liên tục gật gật đầu: “Lục Quảng Toàn tôi có ấn tượng, năm đó chiêu cái công tác vẫn là tôi cho hắn làm...”

“Nga, có phải người có vóc dáng cao ở thôn Thái Hoa Câu, là tiểu tử lớn lên rất tuấn tú kia không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Số ký tự: 0