Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Giúp Đỡ 3
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Trời tháng bảy nhưng trán Lục Tiểu Ngọc đổ đầy mồ hôi lạnh, bị khai trừ với tiêu hao tiền tài thì cô cắn răng lựa chọn giữ phần công tác này
Hỏi cô có lựa chọn nào khác không? Đương nhiên là không.
Nếu bị mất công tác này thì nam nhân ở nhà nhất định sẽ đánh chết cô, nghĩ đến đây cô sợ đến thở dốc.
Tiền thì về sao sẽ có biện pháp kiếm lại thôi!
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Lục Tiểu Ngọc thay đổi: “Ai, cô kêu Vệ Mạnh Hỉ à? Sao không nói sớm với tôi, ở chỗ này tôi còn giữ vài đơn tiền gửi cô đây này. Hai năm qua vẫn không thấy cô đến, tôi cũng không dám nói cho người khác, cô xem vẫn còn ở đây....” Lục Tiểu Ngọc thân thiết kéo tay Vệ Mạnh Hỉ, động tác nhanh lẹ.
Dù nhanh nhưng không nhanh bằng mắt Vệ Mạnh Hỉ, cô nhìn thấy một xấp đơn tiền gửi được lấy ra trong đó có tên của ông Lục nhưng cô vẫn giả vờ như không nhìn ra tới, trong miệng còn tính nhẩm mỗi tháng 20 đồng nhân lên 22 tháng, thêm mỗi năm còn được trợ cấp 30 đồng trợ cấp an toàn cùng tiền thưởng... tổng cộng là.....”
“500 đồng....” chưa kịp nói ra thì chủ nhiệm phụ nữ Lưu Hồng Quân đã nhanh chóng tính ra. “Đồng Chí Vệ Mạnh Hỉ cô đừng sợ, chúng tôi ở đây có thể giúp cô, không phải cô muốn mang đứa nhỏ đi xem bệnh sao? Cô em chồng tôi đang công tác ở khoa nhi bệnh viện huyện, chờ lát nữa cô đi cùng tôi đến đó đi.”
Một đám đứa nhỏ nhìn như tiểu khất thật sự làm người ta nhìn quá đau lòng.
Có thể thông qua người quen trực tiếp khám ở khoa nhi việc này làm Vệ Mạnh Hỉ ngoài ý muốn cùng vui mừng, phải biết đời sau muốn trực tiếp đi khoa nhi không hề dễ dàng. “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu, cám ơn mọi người”.
500 đồng tiền đúng là làm tâm Lục Tiểu Ngọc rỉ máu, trừ bỏ cái này còn lại số tiền của mười chín thán đều đã bị ông Lục lấy đi rồi, cô có thể làm gì ngoài việc có thể xuất tiền túi trước đây.
Tiền mặt đương nhiên là cô không có nhiều nhưng trên quầy thì có, tạm thời chỉ có thể tham ô lấy ra một chút, cũng may là hôm nay chủ nhiệm không có ở đây, chờ ngày khác về nhà đem tiền lại lắp vào lỗ thủng này.
Chờ xem, tranh thủ tan tầm chiều nay cô cỡi xe đạp đến thôn Thái Hoa Câu bắt nhà họ Lục phải nhổ ra số tiền này. Đến lúc lấy tiền phải nói khéo để không có sự cố gì xảy ra tránh liên lụy đến cô.
Cô làm ở bưu chính một tháng được 30 đồng tiền lương mà trong nhà vẫn còn bốn đứa nhỏ choai choai khóc đòi ăn, một hơi lót ra ngoài 500 đồng một số tiền mà cô không dám ăn tích góp lên cũng không nhiều như vậy, thử hỏi làm sao cô không sinh khí cho được?
“Khoan đã, chồng tôi còn nói mỗi tháng gửi tám cân lương thực tinh cùng phiếu gạo mười lăm cân lương phụ đâu?”
Vốn tưởng rằng có thể đem quỷ đòi nợ này đuổi đi, ai ngờ Vệ Mạnh Hỉ còn nói thêm mấy lời này khiến hai chân Lục Tiểu Ngọc mềm nhũn.
Ngại không đủ dọa Lục Tiểu Ngọc Vệ Mạnh Hỉ còn đưa tờ thư cho Vương Chí Cương xem: “Phiền toái lãnh đạo giúp tôi nhìn xem”.
Lục Quảng Toàn là kiểu người một phân tiên có thể bẻ ra làm hai, trừ bỏ hai tháng đầu có gửi thư, còn lại không viết thử chỉ gửi tiền. Nguyên nhân vì ở mỏ than muốn viết thư cũng phải tốn thêm tiền mua giấy, hiện tại vì tiết kiệm tem nên dứt khoát gửi luôn một quý một lần.
Gần nhất có một phong thư đưa cho Vương Chí Cương xem “Ấn theo như vậy tính thì phải đưa cho vị đồng chí này 176 cân lương thực tinh, 330 cân phiếu gạo của lương thực phụ”.
Nhân viên bưu chính một tháng được cấp 30 cân lương thực phụ, Lục Tiểu Ngọc đi chỗ nào tìm ra nhiều phiếu gạo như vậy? Vệ Mạnh Hỉ nữ nhân này cũng thật đủ ghê gớm, làm thịt cô đòi một số tiền lớn còn chưa đủ, còn đem cô lột ra rút gân mới chịu.
“Cái này,...”
Vương Chí Cương nheo mắt một cái “Sao, không lấy ra được?” Nhìn hai hình ảnh đối lập gầy yếu Vệ Mạnh Hỉ cùng mập bép Lục Tiểu Ngọc trước mặt, thêm hình ảnh bị bệnh đến nổi bị phình bụng của đứa nhỏ cứ quanh vẩn trong đầu ông có thể hình dung một đám mẹ con đều đói...
“Không, không thành vấn đề nhưng lương thực... cùng phiếu gạo nhất thời sợ không tìm ra nhiều như vậy...” Lục Tiểu Ngọc gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.
Tất cả thứ tốt đều chui vào bụng một nhà ông Lục, ngay cả một ngụm cô còn chưa hưởng mà lại đi chịu tội thay người khác, thử hỏi trên đời này sao lại xui xẻo như vậy?
Đúng lúc này Căn Bảo vuốt cái bụng xẹp lẹp “Đói quá...”
“Em đừng sợ, chúng ta lấy được tiền cùng phiếu gạo cha gửi về là có thể ăn no nha” Căn Hoa hiểu chuyện nói, nhìn vào không nghĩ đứa nhỏ này chỉ có 4 tuổi.
Có hai đứa nhỏ tiểu công thần hỗ trợ, Vương Chí Cương cùng Lưu Hồng Quân không vòng vo nữa mà trực tiếp kêu Lục Tiểu Ngọc đi tìm phiếu gạo, ít nhất hôm nay phải bắt đưa ra một nửa, còn lại trong vòng một tuần đưa đến nhà họ Lục. Thời buổi này xã hội biến hóa quá nhanh khó tránh khỏi thời điểm nghèo túng, ngẫu nhiên sẽ tồn tại một số vấn đề chặt đầu cá mà vá đầu tôm, chỉ cần không có trở ngại gì phía trên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lấy được tiền tâm Vệ Mạnh Hỉ thở phào một nửa, còn một nửa nặng nề lo lắng bệnh trên người của tiểu Ô Ô.
Lưu Hồng Quân nhìn thấy sắc mặt cô lo lắng, lại biết tỉ mỉ hoàn cảnh gia đình cô thêm nữa Vệ Hồng cùng Ô Ô bị ngược đãi khiến cô tức đến nghiến răng.
Hỏi cô có lựa chọn nào khác không? Đương nhiên là không.
Nếu bị mất công tác này thì nam nhân ở nhà nhất định sẽ đánh chết cô, nghĩ đến đây cô sợ đến thở dốc.
Tiền thì về sao sẽ có biện pháp kiếm lại thôi!
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Lục Tiểu Ngọc thay đổi: “Ai, cô kêu Vệ Mạnh Hỉ à? Sao không nói sớm với tôi, ở chỗ này tôi còn giữ vài đơn tiền gửi cô đây này. Hai năm qua vẫn không thấy cô đến, tôi cũng không dám nói cho người khác, cô xem vẫn còn ở đây....” Lục Tiểu Ngọc thân thiết kéo tay Vệ Mạnh Hỉ, động tác nhanh lẹ.
Dù nhanh nhưng không nhanh bằng mắt Vệ Mạnh Hỉ, cô nhìn thấy một xấp đơn tiền gửi được lấy ra trong đó có tên của ông Lục nhưng cô vẫn giả vờ như không nhìn ra tới, trong miệng còn tính nhẩm mỗi tháng 20 đồng nhân lên 22 tháng, thêm mỗi năm còn được trợ cấp 30 đồng trợ cấp an toàn cùng tiền thưởng... tổng cộng là.....”
“500 đồng....” chưa kịp nói ra thì chủ nhiệm phụ nữ Lưu Hồng Quân đã nhanh chóng tính ra. “Đồng Chí Vệ Mạnh Hỉ cô đừng sợ, chúng tôi ở đây có thể giúp cô, không phải cô muốn mang đứa nhỏ đi xem bệnh sao? Cô em chồng tôi đang công tác ở khoa nhi bệnh viện huyện, chờ lát nữa cô đi cùng tôi đến đó đi.”
Một đám đứa nhỏ nhìn như tiểu khất thật sự làm người ta nhìn quá đau lòng.
Có thể thông qua người quen trực tiếp khám ở khoa nhi việc này làm Vệ Mạnh Hỉ ngoài ý muốn cùng vui mừng, phải biết đời sau muốn trực tiếp đi khoa nhi không hề dễ dàng. “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu, cám ơn mọi người”.
500 đồng tiền đúng là làm tâm Lục Tiểu Ngọc rỉ máu, trừ bỏ cái này còn lại số tiền của mười chín thán đều đã bị ông Lục lấy đi rồi, cô có thể làm gì ngoài việc có thể xuất tiền túi trước đây.
Tiền mặt đương nhiên là cô không có nhiều nhưng trên quầy thì có, tạm thời chỉ có thể tham ô lấy ra một chút, cũng may là hôm nay chủ nhiệm không có ở đây, chờ ngày khác về nhà đem tiền lại lắp vào lỗ thủng này.
Chờ xem, tranh thủ tan tầm chiều nay cô cỡi xe đạp đến thôn Thái Hoa Câu bắt nhà họ Lục phải nhổ ra số tiền này. Đến lúc lấy tiền phải nói khéo để không có sự cố gì xảy ra tránh liên lụy đến cô.
Cô làm ở bưu chính một tháng được 30 đồng tiền lương mà trong nhà vẫn còn bốn đứa nhỏ choai choai khóc đòi ăn, một hơi lót ra ngoài 500 đồng một số tiền mà cô không dám ăn tích góp lên cũng không nhiều như vậy, thử hỏi làm sao cô không sinh khí cho được?
“Khoan đã, chồng tôi còn nói mỗi tháng gửi tám cân lương thực tinh cùng phiếu gạo mười lăm cân lương phụ đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn tưởng rằng có thể đem quỷ đòi nợ này đuổi đi, ai ngờ Vệ Mạnh Hỉ còn nói thêm mấy lời này khiến hai chân Lục Tiểu Ngọc mềm nhũn.
Ngại không đủ dọa Lục Tiểu Ngọc Vệ Mạnh Hỉ còn đưa tờ thư cho Vương Chí Cương xem: “Phiền toái lãnh đạo giúp tôi nhìn xem”.
Lục Quảng Toàn là kiểu người một phân tiên có thể bẻ ra làm hai, trừ bỏ hai tháng đầu có gửi thư, còn lại không viết thử chỉ gửi tiền. Nguyên nhân vì ở mỏ than muốn viết thư cũng phải tốn thêm tiền mua giấy, hiện tại vì tiết kiệm tem nên dứt khoát gửi luôn một quý một lần.
Gần nhất có một phong thư đưa cho Vương Chí Cương xem “Ấn theo như vậy tính thì phải đưa cho vị đồng chí này 176 cân lương thực tinh, 330 cân phiếu gạo của lương thực phụ”.
Nhân viên bưu chính một tháng được cấp 30 cân lương thực phụ, Lục Tiểu Ngọc đi chỗ nào tìm ra nhiều phiếu gạo như vậy? Vệ Mạnh Hỉ nữ nhân này cũng thật đủ ghê gớm, làm thịt cô đòi một số tiền lớn còn chưa đủ, còn đem cô lột ra rút gân mới chịu.
“Cái này,...”
Vương Chí Cương nheo mắt một cái “Sao, không lấy ra được?” Nhìn hai hình ảnh đối lập gầy yếu Vệ Mạnh Hỉ cùng mập bép Lục Tiểu Ngọc trước mặt, thêm hình ảnh bị bệnh đến nổi bị phình bụng của đứa nhỏ cứ quanh vẩn trong đầu ông có thể hình dung một đám mẹ con đều đói...
“Không, không thành vấn đề nhưng lương thực... cùng phiếu gạo nhất thời sợ không tìm ra nhiều như vậy...” Lục Tiểu Ngọc gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.
Tất cả thứ tốt đều chui vào bụng một nhà ông Lục, ngay cả một ngụm cô còn chưa hưởng mà lại đi chịu tội thay người khác, thử hỏi trên đời này sao lại xui xẻo như vậy?
Đúng lúc này Căn Bảo vuốt cái bụng xẹp lẹp “Đói quá...”
“Em đừng sợ, chúng ta lấy được tiền cùng phiếu gạo cha gửi về là có thể ăn no nha” Căn Hoa hiểu chuyện nói, nhìn vào không nghĩ đứa nhỏ này chỉ có 4 tuổi.
Có hai đứa nhỏ tiểu công thần hỗ trợ, Vương Chí Cương cùng Lưu Hồng Quân không vòng vo nữa mà trực tiếp kêu Lục Tiểu Ngọc đi tìm phiếu gạo, ít nhất hôm nay phải bắt đưa ra một nửa, còn lại trong vòng một tuần đưa đến nhà họ Lục. Thời buổi này xã hội biến hóa quá nhanh khó tránh khỏi thời điểm nghèo túng, ngẫu nhiên sẽ tồn tại một số vấn đề chặt đầu cá mà vá đầu tôm, chỉ cần không có trở ngại gì phía trên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lấy được tiền tâm Vệ Mạnh Hỉ thở phào một nửa, còn một nửa nặng nề lo lắng bệnh trên người của tiểu Ô Ô.
Lưu Hồng Quân nhìn thấy sắc mặt cô lo lắng, lại biết tỉ mỉ hoàn cảnh gia đình cô thêm nữa Vệ Hồng cùng Ô Ô bị ngược đãi khiến cô tức đến nghiến răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro