Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Hù Dọa
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
“Cô chờ đó, ngày mai ta viết thư gửi đến mỏ than kêu lão tam trở về ly hôn cùng ngươi, khiến cô mang theo hai đứa con riêng đi xin cơm”
Nói một chữ ra đều là “con riêng” Vệ Hồng Vệ Đông đứng bên cạnh nghe, đầu cúi xuống rũ rượi, khó trách hai chị em cả đời cảm thấy mình kém hơn so với Căn Hoa Căn Bảo là thân sinh nhà họ Lục, luôn bị ủy khuất không dám cáo trạng.
Bởi vì luôn có người nhắc nhở bọn chúng không phải thân sinh cốt nhục nhà họ Lục, bọn chúng là ăn cơm trắng nhưng so ra còn kém hơn cả Căn Hoa Căn Bảo là xứng đáng, dù có cố gắng thế nào cũng đều là con riêng, là phế vật.
Một khi như vậy đứa nhỏ giống như nước chảy đến đâu bèo trôi đến đó, không có ý chí, thậm chí còn học cái xấu, làm chuyện xấu hẳn là chuyện thường tình.
Nghĩ đến đây Vệ Mạnh Hỉ tức giận, một phen đoạt lấy cái cuốc dùng hết sức nện vào chân bà Lục.
Cuốc này là công cụ của đại đội mỗi ngày dùng cuốc đất đá, sắc bén còn hơn lưỡi hái, công lực lớn như vậy nếu thật sự nện xuống có thể cắt lìa nửa bàn chân. Bà Lục không nghĩ tới Vệ Mạnh Hỉ thật sự sẽ làm, nháy mắt quên phản ứng chỉ vội vàng nhắm chặt mắt lại tưởng tượng hôm nay thật sự sẽ chết trong tay con dâu.
Nhưng chờ mãi không thấy đau đớn, bỗng nhiên bà nghe tiếng cười của mọi người, mở mắt ra thấy cái cuốc thẳng tắp cắm vào mũi giày bên phải. Bà sợ hãi giật giật đầu ngón chân.
“Ai ui ông trời ơi, cuộc sống này làm sao đây, con dâu muốn bức tử mẹ chồng, thiên lôi giáng xuống đánh chế con người độc ác tâm can đen tối đi đi a.....” Bà Lục cảm thấy trong lòng như bị cái cuốc tạp một cái, gào khóc kêu trời.
“Thím, trước đừng......”
“Sống không nổi nữa a, lão tam sao ngươi không trở về, mẹ ở nhà bị người ta bức tử a...”
Những người khác bên ngoài đều nhìn bà Lục bằng cặp mắt xấu hổ giùm bà, mặc kệ bà la lối thế nào cũng không ai để vào tai
Cuối cùng ông Lục rống lên một tiếng, nhìn xuống thấy chất lỏng màu vàng từ ống quần rơi xuống tí tách, trong nháy mắt một mùi khai của nước tiểu bao trùm xung quanh, mặt ông đều giận tím tái, đánh chết ông cũng không thể tưởng tượng được ở Thái Hoa Câu thôn cả đời cái mặt già này của ông lại bị bà vợ nhà mình quăng đi hết.
“Còn chưa đủ mất mặt, lăn trở về cho tôi!”
Bà Lục trợn tròn mắt “Ông không cho tôi làm chủ mà còn… Cuộc sống này vô pháp qua mà…” Vẫn là sinh nhiều con, cũng không có bảo dưỡng gì, cứ tự nhiên tè trong quần mà bản thân cũng không biết.
Vì sự kiện này từ hôm nay trở đi, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ở thôn lấy đó làm bài vè trêu chọc nhà họ Lục: “Lão bà tử, vác cái cuốc, miệng như cái loa, không ai cởi quần xuy xuy, liền tè trong quần”
Miệng ra lời vào, nhiều người đàm tiếm, nhà họ Lục ba ngày liền không có mặt mũi bước ra khỏi cửa.
Ban đêm……………….
“Lần sau ta nghe một tiếng con riêng nào nữa thì đừng trách cái cuốc không có mắt” Đây là Vệ Mạnh Hỉ cảnh cáo bà lần cuối vào ban đêm.
Sau lần này trải qua mấy ngày bên tai Vệ Mạnh Hỉ thanh tịnh không ít. Uy phong lẫm liệt không sợ trời đất như bà Lục cũng có như ngày hôm nay.
Cha mẹ chồng hiện xem cô như bị thứ gì không sạch sẽ bám vào người, còn trộm cô đi tìm bà đồng bên ngoài về trừ tà, nghe nói chuẩn bị tới nhà nhảy loạn giả thần giả quỷ. Cô cũng không để bụng, cái cô quan tâm là tiểu Ô Ô bình an vượt qua nguy hiểm của đời trước, còn phải chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Nhân lúc thời tiết sáng sủa cô đem chăn đệm ra phơi. Nhà đứa nhỏ nhiều không nước tiểu thì cũng có mùi lạ nên cần giặt sạch. Dù không có xà phòng nhưng giặt thế này cũng làm bay mùi khó chịu.
Thái Hoa Câu ánh sáng mặt trời đặc biệt nhiều, cứ như vậy phơi một ngày cảm nhận được mùi vị của ánh mặt trời.
Đến nỗi công việc bên kia thì liền tùy tâm đi, việc nhẹ thì dẫn đứa nhỏ đi mò cá, còn việc nặng thì diện lý do đau đầu, dù sao cha mẹ chồng đối với cô cũng không ưa gì, mà họ cũng không dám đi trêu chọc cô.
Bên này chị dâu cả Vương Xuân Mai hỏi chồng mình: “Anh nói thử xem, mẹ nói đều là sự thật?”
Anh hai cả: “Nói gì?”
“Là thím ba lấy cái cuốc đánh mẹ đó” Còn bị dọa tới nổi tè ra quần
“Thôi đừng quan tâm, lời mẹ nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, em cũng đừng nghe bàn tán này đó bên ngoài” Thím ba nhát gan như chim cút thì làm sao dám đánh mẹ chứ?
Anh em nhà họ Lục đều biết, mẹ bọn họ cũng không phải đèn cạn dầu, tính tình như hổ ai cũng rõ ràng.
“Để ý tai vách mạch rừng, anh nói xem thím ba có phải bị bệnh đầu óc liền choáng váng?”
Vương Xuân Mai nói chuyện một hồi vẫn không thấy chồng trả lời, đáp lại cô là tiếng ngáy, cô đành âm thầm thở dài.
Cô còn muốn nói chuyện đưa hai đứa con trai đi học đâu, chuyện học hành là đại sự trong thôn.
Hai vợ chồng nhà chú hai nói ngọt một tiếng, mặt mày mẹ chồng liền hớn hở dâng hết thứ tốt cho chú thím ấy, nhà mẹ đẻ thím hai điều kiện tốt nên giúp đỡ chút ít. Chú ba tuy rằng không ở nhà nhưng tiền lương cũng khiến cuộc sống không kém ai, em chồng thứ tư có thể tìm nhà chồng tốt để gả qua, so ra cũng không kém mấy. Còn chú năm về sau thi đại học, không chừng tiền đồ còn sáng lạng hơn chú ba.
Nói một chữ ra đều là “con riêng” Vệ Hồng Vệ Đông đứng bên cạnh nghe, đầu cúi xuống rũ rượi, khó trách hai chị em cả đời cảm thấy mình kém hơn so với Căn Hoa Căn Bảo là thân sinh nhà họ Lục, luôn bị ủy khuất không dám cáo trạng.
Bởi vì luôn có người nhắc nhở bọn chúng không phải thân sinh cốt nhục nhà họ Lục, bọn chúng là ăn cơm trắng nhưng so ra còn kém hơn cả Căn Hoa Căn Bảo là xứng đáng, dù có cố gắng thế nào cũng đều là con riêng, là phế vật.
Một khi như vậy đứa nhỏ giống như nước chảy đến đâu bèo trôi đến đó, không có ý chí, thậm chí còn học cái xấu, làm chuyện xấu hẳn là chuyện thường tình.
Nghĩ đến đây Vệ Mạnh Hỉ tức giận, một phen đoạt lấy cái cuốc dùng hết sức nện vào chân bà Lục.
Cuốc này là công cụ của đại đội mỗi ngày dùng cuốc đất đá, sắc bén còn hơn lưỡi hái, công lực lớn như vậy nếu thật sự nện xuống có thể cắt lìa nửa bàn chân. Bà Lục không nghĩ tới Vệ Mạnh Hỉ thật sự sẽ làm, nháy mắt quên phản ứng chỉ vội vàng nhắm chặt mắt lại tưởng tượng hôm nay thật sự sẽ chết trong tay con dâu.
Nhưng chờ mãi không thấy đau đớn, bỗng nhiên bà nghe tiếng cười của mọi người, mở mắt ra thấy cái cuốc thẳng tắp cắm vào mũi giày bên phải. Bà sợ hãi giật giật đầu ngón chân.
“Ai ui ông trời ơi, cuộc sống này làm sao đây, con dâu muốn bức tử mẹ chồng, thiên lôi giáng xuống đánh chế con người độc ác tâm can đen tối đi đi a.....” Bà Lục cảm thấy trong lòng như bị cái cuốc tạp một cái, gào khóc kêu trời.
“Thím, trước đừng......”
“Sống không nổi nữa a, lão tam sao ngươi không trở về, mẹ ở nhà bị người ta bức tử a...”
Những người khác bên ngoài đều nhìn bà Lục bằng cặp mắt xấu hổ giùm bà, mặc kệ bà la lối thế nào cũng không ai để vào tai
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng ông Lục rống lên một tiếng, nhìn xuống thấy chất lỏng màu vàng từ ống quần rơi xuống tí tách, trong nháy mắt một mùi khai của nước tiểu bao trùm xung quanh, mặt ông đều giận tím tái, đánh chết ông cũng không thể tưởng tượng được ở Thái Hoa Câu thôn cả đời cái mặt già này của ông lại bị bà vợ nhà mình quăng đi hết.
“Còn chưa đủ mất mặt, lăn trở về cho tôi!”
Bà Lục trợn tròn mắt “Ông không cho tôi làm chủ mà còn… Cuộc sống này vô pháp qua mà…” Vẫn là sinh nhiều con, cũng không có bảo dưỡng gì, cứ tự nhiên tè trong quần mà bản thân cũng không biết.
Vì sự kiện này từ hôm nay trở đi, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ở thôn lấy đó làm bài vè trêu chọc nhà họ Lục: “Lão bà tử, vác cái cuốc, miệng như cái loa, không ai cởi quần xuy xuy, liền tè trong quần”
Miệng ra lời vào, nhiều người đàm tiếm, nhà họ Lục ba ngày liền không có mặt mũi bước ra khỏi cửa.
Ban đêm……………….
“Lần sau ta nghe một tiếng con riêng nào nữa thì đừng trách cái cuốc không có mắt” Đây là Vệ Mạnh Hỉ cảnh cáo bà lần cuối vào ban đêm.
Sau lần này trải qua mấy ngày bên tai Vệ Mạnh Hỉ thanh tịnh không ít. Uy phong lẫm liệt không sợ trời đất như bà Lục cũng có như ngày hôm nay.
Cha mẹ chồng hiện xem cô như bị thứ gì không sạch sẽ bám vào người, còn trộm cô đi tìm bà đồng bên ngoài về trừ tà, nghe nói chuẩn bị tới nhà nhảy loạn giả thần giả quỷ. Cô cũng không để bụng, cái cô quan tâm là tiểu Ô Ô bình an vượt qua nguy hiểm của đời trước, còn phải chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Nhân lúc thời tiết sáng sủa cô đem chăn đệm ra phơi. Nhà đứa nhỏ nhiều không nước tiểu thì cũng có mùi lạ nên cần giặt sạch. Dù không có xà phòng nhưng giặt thế này cũng làm bay mùi khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Hoa Câu ánh sáng mặt trời đặc biệt nhiều, cứ như vậy phơi một ngày cảm nhận được mùi vị của ánh mặt trời.
Đến nỗi công việc bên kia thì liền tùy tâm đi, việc nhẹ thì dẫn đứa nhỏ đi mò cá, còn việc nặng thì diện lý do đau đầu, dù sao cha mẹ chồng đối với cô cũng không ưa gì, mà họ cũng không dám đi trêu chọc cô.
Bên này chị dâu cả Vương Xuân Mai hỏi chồng mình: “Anh nói thử xem, mẹ nói đều là sự thật?”
Anh hai cả: “Nói gì?”
“Là thím ba lấy cái cuốc đánh mẹ đó” Còn bị dọa tới nổi tè ra quần
“Thôi đừng quan tâm, lời mẹ nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, em cũng đừng nghe bàn tán này đó bên ngoài” Thím ba nhát gan như chim cút thì làm sao dám đánh mẹ chứ?
Anh em nhà họ Lục đều biết, mẹ bọn họ cũng không phải đèn cạn dầu, tính tình như hổ ai cũng rõ ràng.
“Để ý tai vách mạch rừng, anh nói xem thím ba có phải bị bệnh đầu óc liền choáng váng?”
Vương Xuân Mai nói chuyện một hồi vẫn không thấy chồng trả lời, đáp lại cô là tiếng ngáy, cô đành âm thầm thở dài.
Cô còn muốn nói chuyện đưa hai đứa con trai đi học đâu, chuyện học hành là đại sự trong thôn.
Hai vợ chồng nhà chú hai nói ngọt một tiếng, mặt mày mẹ chồng liền hớn hở dâng hết thứ tốt cho chú thím ấy, nhà mẹ đẻ thím hai điều kiện tốt nên giúp đỡ chút ít. Chú ba tuy rằng không ở nhà nhưng tiền lương cũng khiến cuộc sống không kém ai, em chồng thứ tư có thể tìm nhà chồng tốt để gả qua, so ra cũng không kém mấy. Còn chú năm về sau thi đại học, không chừng tiền đồ còn sáng lạng hơn chú ba.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro