Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Không Thấy Căn...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
****
Bên này bọn nhỏ làm Vệ Mạnh Hỉ tức điên, cô bận cơm nước thì bọn nhỏ bốn đứa lại chạy đi ra ngoài mất tiu, chỉ còn một đứa không chạy được mà chỉ ra bên ngoài kêu a a a.
“Con cũng muốn chạy theo hả? Muốn chạy bỏ lại mẹ một mình thật thương tâm nha” Vệ Mạnh Hỉ hôn con gái nhỏ mấy ngụm, rồi pha một ly sữa bột cho tiểu nha đầu, cô ở quán trọ một mặt muốn đợi tin tức từ Lục Quảng Toàn, thuận tiện viết một phong thư gửi về thôn Thái Hoa Câu.
Đương nhiên không phải viết cho nhà họ Lục rồi, mà là viết cho Liễu Nghênh Xuân mẹ Nhị Đản, lúc trước mấy mẹ con nguyên vẹn chạy đi cũng may có cô ấy hỗ trợ. Nhị Đản cũng là tiểu bằng hữu tốt đầu tiên của bọn nhỏ.
Thời điểm chuẩn bị đi Liễu Nghênh Xuân dặn cô mấy trăm lần là dàn xếp xong phải nói cho cô ấy biết một tiếng, cũng đảm bảo giữ bí mật giúp cô, sẽ không cho nhà họ Lục biết hướng mẹ con cô muốn đi.
Suy nghĩ một hồi lại thấy nhức đầu.
Sau khi viết xong, cô lấy phong bì đã chuẩn bị từ mấy ngày trước bỏ vào, đi đến hòm thư của mỏ than bỏ vào đó, ngày đều có người đưa thư đến lấy.
Đi bộ trở về đuổi kịp thời gian cao điểm của buổi tối, trong khu vực khai thác mỏ có nhiều loại cửa hàng, những người bán hàng ở khu túp lều tiếp khách hàng đến mua tấp nập. Cô lại suy nghĩ về sau mình mở tiệm cơm thì nhập nguyên liệu từ chỗ nào.
Thái độ của nhân viên trong cửa hàng tạp hóa rất tệ, động một chút liền mắng chửi người, công nhân đi mua đồ ăn chọn lâu quá cũng không vui. Nếu đã đến khu túp lều này của họ bán thì họ mới chính là người đầu tiên không vui.
Nếu ngươi xem ta không vừa mắt, ta đây khẳng định sẽ không biết xấu hổ đến mua đưa tiền cho ngươi phải không?
Các loại rau do người dân trồng bán ở phía sau thật sự tươi ngon nhưng không có bán các thực phẩm nhà làm như đậu hủ hay giá gì đó.
Thời điểm này món đậu hủ được công nhân ưa chuộng, giá cả lại không đắt như thịt mà còn mềm và thơm, được coi là thực phẩm có thể thay thế thịt heo.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào đẹp cả đôi đường, hôm nay trời tối, một nhà ba người Lưu Quế Hoa đã ăn xong, Vệ Mạnh Hỉ mượn nhà bếp và nồi nhà bọn họ, khoai tây nấu cháu hồi trưa vẫn còn nên cô nấu xong bữa nay luôn.
Vệ Hồng Vệ Đông trở về vừa ăn vừa lầm bầm: “Mẹ, sao lại ăn khoai tây nữa a? Mẹ xem mặt bọn con thành củ khoai tây rồi này”.
“Thật sự rất ngán a”.
Vệ Mạnh Hỉ tức giận nhìn bọn nó “Không ăn thì đi ra”.
Cô cũng tính làm chút đồ ăn dinh dưỡng ngon cho nhóm tiểu gia hỏa nhưng trong túi sắp leng keng, thật sự nghèo mới biết tiết kiệm a, cố gắng hết sức không động tay vô khoản nào nữa.
“Muốn ăn ngon, sau này có tiền mẹ làm cho ăn, miễn không trở lại thôn Thái Hoa câu sẽ không chết đói bốn đứa”.
Nói đến đây cô phát hiện không thấy Căn Hoa Căn Bảo ở đâu, cô còn tưởng bọn nó ra ngoài rửa tay, nhưng đồ ăn đã bày trên bàn vẫn không thấy đứa nào, “Căn Hoa Căn Bảo đâu?”
“Con không biết, chắc còn chơi ở phía sau” Vệ Hồng Vệ Đông ngoài miệng kêu ngán nhưng đũa vẫn gấp liên tục đưa một đống khoai tây bỏ vô miệng.
Vệ Mạnh Hỉ buông chén đũa, ra cửa tìm một vòng vẫn không thấy. Quay lại hỏi hai đứa nhỏ thì mới nguyên lai lúc mặt trời sắp lặn đi nhặt than đá trong núi, nhưng không nhặt được bọn họ liền tách ra hai nhóm.
Thời buổi này lưu manh nhiều, có người muốn đi đường tắt bắt đầu kinh doanh mà không cần tiền, bọn buôn người càng nhiều, ai không thích đứa trẻ gương mặt sáng sủa, xinh đẹp như Căn Hoa Căn Bảo chứ?
Nghĩ đến khả năng này, Vệ Mạnh Hỉ không có tâm tư ăn cơm, kiếm đèn pin đi ra ngoài tìm hai đứa nó.
“Mẹ, chúng con về rồi” Hai đứa nhỏ mồ hôi đầm đìa chạy vào, ống quần còn dính nhiều bồ công anh và gai dại.
“Hai đứa con chui trong bụi gai đi hả?”
Căn Bảo ngượng ngùng gãi đầu, “Chị bị lạc đường, con đi tìm chị”.
Vệ Mạnh Hỉ vẫn luôn rất yên tâm Về Căn Hoa Căn Bảo, không cần giống như Vệ Hồng Vệ Đông lì lợm không đánh cũng mắng. Căn Hoa Căn Bảo thông minh hiểu chuyện, còn có thể tùy cơ ứng biến, đại khái đứa nhỏ như vậy làm người lớn yên tâm nhất, nhưng điều này cũng dễ dàng bị xem nhẹ đi.
Vệ Mạnh Hỉ cực kỳ ái náy, cô giúp hai đứa phủi đi lá cây trên đầu cùng gai dại, “Bím tóc bị rối hết rồi, hai đứa đi rửa tay, ăn cơm trước đi”.
Cơm nước xong phải giáo dục tư tưởng cho bọn chúng, ngay cả Vệ Hồng Vệ Đông cũng vậy, phải rèn sắt khi còn nóng.
Ai biết Căn Hoa không đi mà dán ôm chân Vệ Mạnh Hỉ khẽ cọ cọ, nó thích bàn tay của mẹ xoa nhẹ đầu nó, gỡ rối mái tóc lộn xộn của nói.
Vệ Mạnh HỈ biết đứa con gái này của cô muốn cô xoa đầu nó nữa đây nên giống như tiểu động vật cẩn thận lấy lòng cô.
“Đứa ngốc này, tóc con chờ lát nữa phải tháo ra rồi đi gội sạch sẽ, về sau không được chui vào mấy bụi gai sắc nhọn thế này nữa nghe chưa? Lỡ không cẩn thận đâm vô mắt bị thương”.
Tiểu nha đầu này ngũ quan thật tinh xảo, đôi mắt to, cái miệng nho nhỏ rất giống một minh tinh nào đó, rốt cuộc minh tinh nào Vệ Mạnh Hỉ không nhớ ra tên gì, sau đó thúc giục nó đi rửa tay, “Đi, đi lấy xà phòng rửa tay”.
Bên này bọn nhỏ làm Vệ Mạnh Hỉ tức điên, cô bận cơm nước thì bọn nhỏ bốn đứa lại chạy đi ra ngoài mất tiu, chỉ còn một đứa không chạy được mà chỉ ra bên ngoài kêu a a a.
“Con cũng muốn chạy theo hả? Muốn chạy bỏ lại mẹ một mình thật thương tâm nha” Vệ Mạnh Hỉ hôn con gái nhỏ mấy ngụm, rồi pha một ly sữa bột cho tiểu nha đầu, cô ở quán trọ một mặt muốn đợi tin tức từ Lục Quảng Toàn, thuận tiện viết một phong thư gửi về thôn Thái Hoa Câu.
Đương nhiên không phải viết cho nhà họ Lục rồi, mà là viết cho Liễu Nghênh Xuân mẹ Nhị Đản, lúc trước mấy mẹ con nguyên vẹn chạy đi cũng may có cô ấy hỗ trợ. Nhị Đản cũng là tiểu bằng hữu tốt đầu tiên của bọn nhỏ.
Thời điểm chuẩn bị đi Liễu Nghênh Xuân dặn cô mấy trăm lần là dàn xếp xong phải nói cho cô ấy biết một tiếng, cũng đảm bảo giữ bí mật giúp cô, sẽ không cho nhà họ Lục biết hướng mẹ con cô muốn đi.
Suy nghĩ một hồi lại thấy nhức đầu.
Sau khi viết xong, cô lấy phong bì đã chuẩn bị từ mấy ngày trước bỏ vào, đi đến hòm thư của mỏ than bỏ vào đó, ngày đều có người đưa thư đến lấy.
Đi bộ trở về đuổi kịp thời gian cao điểm của buổi tối, trong khu vực khai thác mỏ có nhiều loại cửa hàng, những người bán hàng ở khu túp lều tiếp khách hàng đến mua tấp nập. Cô lại suy nghĩ về sau mình mở tiệm cơm thì nhập nguyên liệu từ chỗ nào.
Thái độ của nhân viên trong cửa hàng tạp hóa rất tệ, động một chút liền mắng chửi người, công nhân đi mua đồ ăn chọn lâu quá cũng không vui. Nếu đã đến khu túp lều này của họ bán thì họ mới chính là người đầu tiên không vui.
Nếu ngươi xem ta không vừa mắt, ta đây khẳng định sẽ không biết xấu hổ đến mua đưa tiền cho ngươi phải không?
Các loại rau do người dân trồng bán ở phía sau thật sự tươi ngon nhưng không có bán các thực phẩm nhà làm như đậu hủ hay giá gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm này món đậu hủ được công nhân ưa chuộng, giá cả lại không đắt như thịt mà còn mềm và thơm, được coi là thực phẩm có thể thay thế thịt heo.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào đẹp cả đôi đường, hôm nay trời tối, một nhà ba người Lưu Quế Hoa đã ăn xong, Vệ Mạnh Hỉ mượn nhà bếp và nồi nhà bọn họ, khoai tây nấu cháu hồi trưa vẫn còn nên cô nấu xong bữa nay luôn.
Vệ Hồng Vệ Đông trở về vừa ăn vừa lầm bầm: “Mẹ, sao lại ăn khoai tây nữa a? Mẹ xem mặt bọn con thành củ khoai tây rồi này”.
“Thật sự rất ngán a”.
Vệ Mạnh Hỉ tức giận nhìn bọn nó “Không ăn thì đi ra”.
Cô cũng tính làm chút đồ ăn dinh dưỡng ngon cho nhóm tiểu gia hỏa nhưng trong túi sắp leng keng, thật sự nghèo mới biết tiết kiệm a, cố gắng hết sức không động tay vô khoản nào nữa.
“Muốn ăn ngon, sau này có tiền mẹ làm cho ăn, miễn không trở lại thôn Thái Hoa câu sẽ không chết đói bốn đứa”.
Nói đến đây cô phát hiện không thấy Căn Hoa Căn Bảo ở đâu, cô còn tưởng bọn nó ra ngoài rửa tay, nhưng đồ ăn đã bày trên bàn vẫn không thấy đứa nào, “Căn Hoa Căn Bảo đâu?”
“Con không biết, chắc còn chơi ở phía sau” Vệ Hồng Vệ Đông ngoài miệng kêu ngán nhưng đũa vẫn gấp liên tục đưa một đống khoai tây bỏ vô miệng.
Vệ Mạnh Hỉ buông chén đũa, ra cửa tìm một vòng vẫn không thấy. Quay lại hỏi hai đứa nhỏ thì mới nguyên lai lúc mặt trời sắp lặn đi nhặt than đá trong núi, nhưng không nhặt được bọn họ liền tách ra hai nhóm.
Thời buổi này lưu manh nhiều, có người muốn đi đường tắt bắt đầu kinh doanh mà không cần tiền, bọn buôn người càng nhiều, ai không thích đứa trẻ gương mặt sáng sủa, xinh đẹp như Căn Hoa Căn Bảo chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến khả năng này, Vệ Mạnh Hỉ không có tâm tư ăn cơm, kiếm đèn pin đi ra ngoài tìm hai đứa nó.
“Mẹ, chúng con về rồi” Hai đứa nhỏ mồ hôi đầm đìa chạy vào, ống quần còn dính nhiều bồ công anh và gai dại.
“Hai đứa con chui trong bụi gai đi hả?”
Căn Bảo ngượng ngùng gãi đầu, “Chị bị lạc đường, con đi tìm chị”.
Vệ Mạnh Hỉ vẫn luôn rất yên tâm Về Căn Hoa Căn Bảo, không cần giống như Vệ Hồng Vệ Đông lì lợm không đánh cũng mắng. Căn Hoa Căn Bảo thông minh hiểu chuyện, còn có thể tùy cơ ứng biến, đại khái đứa nhỏ như vậy làm người lớn yên tâm nhất, nhưng điều này cũng dễ dàng bị xem nhẹ đi.
Vệ Mạnh Hỉ cực kỳ ái náy, cô giúp hai đứa phủi đi lá cây trên đầu cùng gai dại, “Bím tóc bị rối hết rồi, hai đứa đi rửa tay, ăn cơm trước đi”.
Cơm nước xong phải giáo dục tư tưởng cho bọn chúng, ngay cả Vệ Hồng Vệ Đông cũng vậy, phải rèn sắt khi còn nóng.
Ai biết Căn Hoa không đi mà dán ôm chân Vệ Mạnh Hỉ khẽ cọ cọ, nó thích bàn tay của mẹ xoa nhẹ đầu nó, gỡ rối mái tóc lộn xộn của nói.
Vệ Mạnh HỈ biết đứa con gái này của cô muốn cô xoa đầu nó nữa đây nên giống như tiểu động vật cẩn thận lấy lòng cô.
“Đứa ngốc này, tóc con chờ lát nữa phải tháo ra rồi đi gội sạch sẽ, về sau không được chui vào mấy bụi gai sắc nhọn thế này nữa nghe chưa? Lỡ không cẩn thận đâm vô mắt bị thương”.
Tiểu nha đầu này ngũ quan thật tinh xảo, đôi mắt to, cái miệng nho nhỏ rất giống một minh tinh nào đó, rốt cuộc minh tinh nào Vệ Mạnh Hỉ không nhớ ra tên gì, sau đó thúc giục nó đi rửa tay, “Đi, đi lấy xà phòng rửa tay”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro