Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Lục Quảng Toàn
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Đương nhiên Vệ Mạnh Hỉ làm sao sinh khí cho được, bởi vì ban đầu cả hai kết hôn là vì lợi ích lẫn nhau, nhà họ Lục kia toàn lũ lòng lang dạ sói, nhưng Lục Quảng Toàn thì khác, anh không giống kiểu đề phòng cô, chứng tỏ nhân phẩm anh không kém, đời này có thể cùng nhau đưa cuộc sống tốt lên hay không thì còn phải chờ xem.
Đang nghĩ ngợi một hồi thì bỗng nhiên cửa ký túc xã “kẽo kẹt” một tiếng, ánh sáng vừa hé mở liền tối sầm lại.
Mọi người, ngay cả Ô Ô trong ngực đều không tự chủ được nuốt nước miếng một cái ực.
Người đàn ông rất cao, cao hơn cả trong trí nhớ của Vệ Mạnh Hỉ, ít nhất khoảng 1m87, dáng người gầy, trên người mặc đơn giản là chiếc áo sơ mi, khuôn mặt pha nét chữ điền cùng trái xoan, mang nét cương nghị nhưng vẫn có điểm suy nhược.
“Mọi người sao đến đây?” Lục Quảng Toàn ngẩn người nói.
Anh ngẩn ra một hồi rồi lục lại ký ức sâu thẳm về người vợ trước mặt này, một năm chỉ có về quê một lần, tính từ lúc kết hôn đến giờ hai người bọn họ gặp nhau khoảng ba lần.
Lục Quảng Toàn sờ đầu Căn Hoa Căn Bảo, ánh nhìn đầu tiên là anh cảm thấy hai đứa nhỏ này khác so với trước, năm ấy trở về thăm nhà nhìn hai đứa nhỏ vừa gầy vừa dơ giống như cây cải thìa, anh có hỏi mẹ tại sao không chăm sóc bọn nhỏ, bà Lục ăn vạ rồi kể lể hoàn cảnh trong nhà có bao nhiêu khó khăn, trách móc anh sống bên ngoài quen nên không biết ở nông thôn khổ thế nào, con cái nhà ai không phải lớn lên như vậy sao.
Nhưng hiện tại nhìn xem, tuy quần áo cũ nhưng khuôn mặt sạch sẽ, không còn dáng vẻ dinh dưỡng bất lương như trước mà thay vào đó là hoạt bát.
Nhìn hai đứa nhỏ mà trong lòng anh đau lòng, nhất thời không biết nói gì, sau đó anh đi lại xem con gái út trong lòng vợ.
Tiểu Ô Ô vừa mới tỉnh ngủ, vừa nóng nực vừa đói, ngồi xe lăn lộn lâu như vậy nên cả người ủ rượi. Đối với người xa trước mặt vừa gầy vừa xa lạ không cho chút mặt mũi nào, đem cái đầu nhỏ vùi vào ngực mẹ, chỉ chừa lại cái óc phía sau cho Lục Quảng Toàn.
Đương nhiên anh cũng không xem nhẹ Vệ Hồng Vệ Đông, anh tiến lên kêu tên rồi sờ đầu bọn nó.
Kỳ lạ là năm đứa nhỏ không đứa nào vui vẻ, huống chi kêu một tiếng “ba ba”, còn bĩu môi thời phì phò. Vệ Mạnh Hỉ cũng không nghĩ đến mới tới nơi này ngày đầu tiên mà gặp hoàn cảnh thế này.
Không khí nhất thời cực kỳ rơi vào xấu hổ.
“Mấy mẹ con chờ một chút”. Lục Quảng Toàn dường như nhớ đến gì đó, buông hộp cơm bằng nhôm trong tay, bên trong chỉ có bánh bột ngô thô màu vàng. Anh quay lại từ dưới phía chăn đệm lấy ra mấy trương phiếu gạo và hai khối tiền, xong đi mượn hộp cơm của Lưu Lợi Dân rồi nhanh chóng ra cửa.
Lục Quảng Toàn vừa ra khỏi cửa nhóm tiểu gia hỏa liền thở phào nhẹ nhõm.
“Con không thích ba mới đâu” Vệ Hồng dẫn đầu bày tỏ rõ lập trường của mình.
“Con…. Con….. chúng con cũng…… vậy” Căn Hoa giống như nhìn thấy giặc.
Chuyện này rất đơn giản, ở trong lòng nhóm tiểu gia hỏa cho rằng người yêu thương bọn nó phải giống như mẹ bọn nó vậy, nói lời ôn nhu với bọn nó, giúp bọn nó tranh đua, xử đẹp người nào khi dễ bọn nó, cho bọn nó ăn ngon, làm không được mấy việc này chính là không yêu thương bọn nó rồi.
Hừ hư ba ba!
Đừng nhìn chỉ nhìn những lúc bọn nó đoàn kết nhất trí, kỳ thật trong lòng bọn nó đều có so sánh rõ rệt, lấy quan hệ huyết thống cùng lợi ích gia đình, một đôi có mẹ ruột, một đôi có ba ruột, nhìn Vệ Hồng Vệ Đông có mẹ ruột tốt như vậy, Căn Hoa Căn Bảo đương nhiên không tránh khỏi so sánh với ba ruột của mình.
Vệ Mạnh Hỉ có thể hiểu được, anh cùng cô là nửa đường kết thành vợ chồng, dù đứa nhỏ là con ruột nhưng nhiều năm không gặp cha, đứa nhỏ đã sớm quên hình dạng của anh ra sao, đột nhiên muốn thân cận không phải dễ dàng.
Quan trọng nhất hiện tại là cô mệt lả người, không có dư thừa sức lực suy nghĩ đây đó, đem cảm xúc của bọn nhỏ gác qua một bên, cô muốn đi vệ sinh trước.
Đang nghĩ ngợi một hồi thì bỗng nhiên cửa ký túc xã “kẽo kẹt” một tiếng, ánh sáng vừa hé mở liền tối sầm lại.
Mọi người, ngay cả Ô Ô trong ngực đều không tự chủ được nuốt nước miếng một cái ực.
Người đàn ông rất cao, cao hơn cả trong trí nhớ của Vệ Mạnh Hỉ, ít nhất khoảng 1m87, dáng người gầy, trên người mặc đơn giản là chiếc áo sơ mi, khuôn mặt pha nét chữ điền cùng trái xoan, mang nét cương nghị nhưng vẫn có điểm suy nhược.
“Mọi người sao đến đây?” Lục Quảng Toàn ngẩn người nói.
Anh ngẩn ra một hồi rồi lục lại ký ức sâu thẳm về người vợ trước mặt này, một năm chỉ có về quê một lần, tính từ lúc kết hôn đến giờ hai người bọn họ gặp nhau khoảng ba lần.
Lục Quảng Toàn sờ đầu Căn Hoa Căn Bảo, ánh nhìn đầu tiên là anh cảm thấy hai đứa nhỏ này khác so với trước, năm ấy trở về thăm nhà nhìn hai đứa nhỏ vừa gầy vừa dơ giống như cây cải thìa, anh có hỏi mẹ tại sao không chăm sóc bọn nhỏ, bà Lục ăn vạ rồi kể lể hoàn cảnh trong nhà có bao nhiêu khó khăn, trách móc anh sống bên ngoài quen nên không biết ở nông thôn khổ thế nào, con cái nhà ai không phải lớn lên như vậy sao.
Nhưng hiện tại nhìn xem, tuy quần áo cũ nhưng khuôn mặt sạch sẽ, không còn dáng vẻ dinh dưỡng bất lương như trước mà thay vào đó là hoạt bát.
Nhìn hai đứa nhỏ mà trong lòng anh đau lòng, nhất thời không biết nói gì, sau đó anh đi lại xem con gái út trong lòng vợ.
Tiểu Ô Ô vừa mới tỉnh ngủ, vừa nóng nực vừa đói, ngồi xe lăn lộn lâu như vậy nên cả người ủ rượi. Đối với người xa trước mặt vừa gầy vừa xa lạ không cho chút mặt mũi nào, đem cái đầu nhỏ vùi vào ngực mẹ, chỉ chừa lại cái óc phía sau cho Lục Quảng Toàn.
Đương nhiên anh cũng không xem nhẹ Vệ Hồng Vệ Đông, anh tiến lên kêu tên rồi sờ đầu bọn nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ lạ là năm đứa nhỏ không đứa nào vui vẻ, huống chi kêu một tiếng “ba ba”, còn bĩu môi thời phì phò. Vệ Mạnh Hỉ cũng không nghĩ đến mới tới nơi này ngày đầu tiên mà gặp hoàn cảnh thế này.
Không khí nhất thời cực kỳ rơi vào xấu hổ.
“Mấy mẹ con chờ một chút”. Lục Quảng Toàn dường như nhớ đến gì đó, buông hộp cơm bằng nhôm trong tay, bên trong chỉ có bánh bột ngô thô màu vàng. Anh quay lại từ dưới phía chăn đệm lấy ra mấy trương phiếu gạo và hai khối tiền, xong đi mượn hộp cơm của Lưu Lợi Dân rồi nhanh chóng ra cửa.
Lục Quảng Toàn vừa ra khỏi cửa nhóm tiểu gia hỏa liền thở phào nhẹ nhõm.
“Con không thích ba mới đâu” Vệ Hồng dẫn đầu bày tỏ rõ lập trường của mình.
“Con…. Con….. chúng con cũng…… vậy” Căn Hoa giống như nhìn thấy giặc.
Chuyện này rất đơn giản, ở trong lòng nhóm tiểu gia hỏa cho rằng người yêu thương bọn nó phải giống như mẹ bọn nó vậy, nói lời ôn nhu với bọn nó, giúp bọn nó tranh đua, xử đẹp người nào khi dễ bọn nó, cho bọn nó ăn ngon, làm không được mấy việc này chính là không yêu thương bọn nó rồi.
Hừ hư ba ba!
Đừng nhìn chỉ nhìn những lúc bọn nó đoàn kết nhất trí, kỳ thật trong lòng bọn nó đều có so sánh rõ rệt, lấy quan hệ huyết thống cùng lợi ích gia đình, một đôi có mẹ ruột, một đôi có ba ruột, nhìn Vệ Hồng Vệ Đông có mẹ ruột tốt như vậy, Căn Hoa Căn Bảo đương nhiên không tránh khỏi so sánh với ba ruột của mình.
Vệ Mạnh Hỉ có thể hiểu được, anh cùng cô là nửa đường kết thành vợ chồng, dù đứa nhỏ là con ruột nhưng nhiều năm không gặp cha, đứa nhỏ đã sớm quên hình dạng của anh ra sao, đột nhiên muốn thân cận không phải dễ dàng.
Quan trọng nhất hiện tại là cô mệt lả người, không có dư thừa sức lực suy nghĩ đây đó, đem cảm xúc của bọn nhỏ gác qua một bên, cô muốn đi vệ sinh trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro