Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Mẹ Nhị Đản 1
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Vệ Mạnh Hỉ gật đầu: “Thứ nhất là xem bệnh, dù là các con hay em gái vẫn cần phải khám hết” Không một đứa nào trông khỏe mạnh.
Xong cô dừng lại một chút “Thứ hai là ăn no bụng”.
“Chờ giải quyết hai vấn đề này xong mẹ sẽ suy xét lại mua váy cùng giày da, lại suy nghĩ đến vấn đề đi học, thi đại học được không?”
Hai mắt bọn nhỏ sáng lên: “Giống cô tư với chú năm sao mẹ?”
Con gái thứ 4 cùng con trai thứ 5 chính là hào quang của nhà họ Lục mà đắc ý nhất là bà Lục đem toàn bộ trong nhà gom góp cho hai người đi học nói gì trong nhà nghèo nhưng không thể cho đứa nhỏ nghèo cần thiết phải đưa đi trong thành học cao trung. Tới đời cháu, ngoài miệng nói thích tôn tử cháu trai nhưng thực tế mấy đứa cháu của con trai thứ hai đều gần mười tuổi mà có cho đứa nào đi học đâu.
“Đương nhiên, về sau đứa nào không thi vào đại học là mẹ đánh gãy chân đứa đó”.
Đời trước thành tích học của Căn Hoa Căn Bảo rõ ràng rất tốt không biết sao học thói bắt đầu yêu sớm, một đứa nháo muốn tham gia chiêu công ở mỏ than, chỉ còn thiếu một bước thi đại học, dẫn tới cuối cùng chỉ có thể dựa vào nhà chồng nuôi sống. Còn một đứa thì ở quặng đương công nhân, cuối cùng Căn Hoa bị tiểu tam đánh tới cửa dẫn đến uống nông dược tự sát, Căn Bảo thì mắc bệnh lao phổi.
Sống lại lần nữa, Vệ Mạnh Hỉ không chỉ muốn làm cho cuộc sống chính mình tốt lên, cô cần thiết cho bọn nhỏ một tương lại rực rỡ.
Ăn xong sủi cảo cô đem tiền đến nơi an toàn cất đi chỉ lưu lại trên người 10 đồng tiền cùng vài trương phiếu gạo, Vệ Mạnh Hỉ tranh thủ dẫn bọn nhỏ trở lại trong thôn trước khi chương trình biểu diễn kết thúc.
Vì đề phòng bọn nhỏ cùng người ngoài nói linh tinh nên tiền cùng phiếu cô cứ lặng lẽ cất đi, ngay cả bao nhiêu cũng lừa bọn nó. Rốt cuộc chỉ là đứa nhóc 4 tuổi cầm một trương đại đoàn kết lớn lừa nói là một mao tiền chúng cũng tin.
Mặc dù có xíu cắn rứt lương tâm nhưng Vệ Mạnh Hỉ còn nói cho bọn chúng về nội dung buổi biểu diễn hôm nay để đề phòng vạn nhất có người trong thôn hỏi đến.
Đồng thời trong lòng cô cũng ngầm tính toán tiếp theo sẽ làm như thế nào!
Đời này tuy rằng Vệ Mạnh Hỉ đối với Lục Quảng Toàn không có tình cảm, vẫn có tư tưởng muốn làm mẹ đơn thân nhưng suy xét lại thì nhân phẩm của anh ta cũng không tồi, trơ mắt nhìn một người có nhân phẩm chính trực chết đi cô thật sự không làm được. Cho nên cô muốn tìm biện pháp ngăn cản bi kịch phát sinh.
Cô lặng lẽ viết cho Lục Quảng Toàn một phong thư, nếu không có vấn đề gì thì một tháng sau có thể thu được hồi âm. Đây là kế hoạch A, nếu anh ta không tin cô khuyên bảo thì Vệ Mạnh Hỉ chỉ có có thể khởi động kế hoạch B.
Mấy ngày kế tiếp cô vẫn luôn chờ đợi Lục Tiểu Ngọc tới nhưng lại sóng êm gió lặng. Đương nhiên lãnh đạo công xã cùng Vương Chí Cương cũng không có tới nên nhà họ Lục tạm thời vẫn chưa biết chuyện tiền đã bị lấy đi.
Vệ Mạnh Hỉ cũng không phải đánh tới nơi mới chuẩn bị gậy gộc, cô đã chuẩn bị xong biện pháp ứng phó trong trường hợp sự việc bại lộ. Trước khi chờ xem kịch hay cô vẫn bắt đầu làm việc bình thường, xem như dẫn con gái nhỏ đi hít thở không khí bên ngoài.
Lãnh đạo đại đội thấy cô gầy còn da bọc xương còn mang theo đứa nhỏ chưa dứt sữa liền cố ý phân công giao cho cô công việc nhẹ nhàng, ví dụ như nhổ cây đậu.
Vùng đất thấp thích hợp trồng cây đậu, chu kỳ sinh trưởng ngắn bên trong cây đậu no hạt liền lột vỏ phơi khô, hạt đậu bóng lưỡng và cũng xem như loại hạt nổi tiếng ở công xã Thái Dương.
Cây đậu so với người còn cao hơn, cành lá tươi tốt, quan sát thấy không có người chú ý liền tìm chỗ râm mát ngồi xuống trong tay có như không có đang nhổ cây đậu.
Hiện tại đôi tay này quen làm việc nhà nông, nắm chặt cây đậu rồi dùng sức nhổ lên một bó đậu chồi lên, tần suất làm việc cứ ba phút nhưng lại nghỉ mười phút.
Vệ Mạnh Hỉ vốn là người thường làm công việc nhà nhưng ăn không đủ no trên người lại không có sức lực mệt bán sống bán chết muốn ngất đi. Trời tháng 7 hạt đậu đã trưởng thành không ít, màu sắc hồng hào vươn mình muốn chui ra khỏi vỏ khiến một luồng mùi hương xông vào mũi.
Mặc dù ngồi dưới tàng cây nhưng Vệ Mạnh Hỉ lại không quá thoải mái vì mấy tán cây đậu tập trung nhiều muỗi nhất, có lẽ bởi vì phân bón nên sản sinh ra mấy con muỗi to, cắn một phát nổi lên vết đỏ ửng.
“Tiểu Vệ đồng chí mau đi ra chỗ đó, nhiều muỗi như vậy đứa nhỏ làm sao chịu được?” Người nói chuyện chính là mẹ Nhị Đản, là một trong số ít người khách họ trong thôn.
Thôn Thái Hoa Câu có 80~90% người mang họ Lục, ai mang họ khác ở chỗ này không có quyền lên tiếng, mấy ngày gần đây cô phát hiện không ít xã viên thủ đoạn gian dối thích tụm lại nói chuyện bát quái.
Xong cô dừng lại một chút “Thứ hai là ăn no bụng”.
“Chờ giải quyết hai vấn đề này xong mẹ sẽ suy xét lại mua váy cùng giày da, lại suy nghĩ đến vấn đề đi học, thi đại học được không?”
Hai mắt bọn nhỏ sáng lên: “Giống cô tư với chú năm sao mẹ?”
Con gái thứ 4 cùng con trai thứ 5 chính là hào quang của nhà họ Lục mà đắc ý nhất là bà Lục đem toàn bộ trong nhà gom góp cho hai người đi học nói gì trong nhà nghèo nhưng không thể cho đứa nhỏ nghèo cần thiết phải đưa đi trong thành học cao trung. Tới đời cháu, ngoài miệng nói thích tôn tử cháu trai nhưng thực tế mấy đứa cháu của con trai thứ hai đều gần mười tuổi mà có cho đứa nào đi học đâu.
“Đương nhiên, về sau đứa nào không thi vào đại học là mẹ đánh gãy chân đứa đó”.
Đời trước thành tích học của Căn Hoa Căn Bảo rõ ràng rất tốt không biết sao học thói bắt đầu yêu sớm, một đứa nháo muốn tham gia chiêu công ở mỏ than, chỉ còn thiếu một bước thi đại học, dẫn tới cuối cùng chỉ có thể dựa vào nhà chồng nuôi sống. Còn một đứa thì ở quặng đương công nhân, cuối cùng Căn Hoa bị tiểu tam đánh tới cửa dẫn đến uống nông dược tự sát, Căn Bảo thì mắc bệnh lao phổi.
Sống lại lần nữa, Vệ Mạnh Hỉ không chỉ muốn làm cho cuộc sống chính mình tốt lên, cô cần thiết cho bọn nhỏ một tương lại rực rỡ.
Ăn xong sủi cảo cô đem tiền đến nơi an toàn cất đi chỉ lưu lại trên người 10 đồng tiền cùng vài trương phiếu gạo, Vệ Mạnh Hỉ tranh thủ dẫn bọn nhỏ trở lại trong thôn trước khi chương trình biểu diễn kết thúc.
Vì đề phòng bọn nhỏ cùng người ngoài nói linh tinh nên tiền cùng phiếu cô cứ lặng lẽ cất đi, ngay cả bao nhiêu cũng lừa bọn nó. Rốt cuộc chỉ là đứa nhóc 4 tuổi cầm một trương đại đoàn kết lớn lừa nói là một mao tiền chúng cũng tin.
Mặc dù có xíu cắn rứt lương tâm nhưng Vệ Mạnh Hỉ còn nói cho bọn chúng về nội dung buổi biểu diễn hôm nay để đề phòng vạn nhất có người trong thôn hỏi đến.
Đồng thời trong lòng cô cũng ngầm tính toán tiếp theo sẽ làm như thế nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời này tuy rằng Vệ Mạnh Hỉ đối với Lục Quảng Toàn không có tình cảm, vẫn có tư tưởng muốn làm mẹ đơn thân nhưng suy xét lại thì nhân phẩm của anh ta cũng không tồi, trơ mắt nhìn một người có nhân phẩm chính trực chết đi cô thật sự không làm được. Cho nên cô muốn tìm biện pháp ngăn cản bi kịch phát sinh.
Cô lặng lẽ viết cho Lục Quảng Toàn một phong thư, nếu không có vấn đề gì thì một tháng sau có thể thu được hồi âm. Đây là kế hoạch A, nếu anh ta không tin cô khuyên bảo thì Vệ Mạnh Hỉ chỉ có có thể khởi động kế hoạch B.
Mấy ngày kế tiếp cô vẫn luôn chờ đợi Lục Tiểu Ngọc tới nhưng lại sóng êm gió lặng. Đương nhiên lãnh đạo công xã cùng Vương Chí Cương cũng không có tới nên nhà họ Lục tạm thời vẫn chưa biết chuyện tiền đã bị lấy đi.
Vệ Mạnh Hỉ cũng không phải đánh tới nơi mới chuẩn bị gậy gộc, cô đã chuẩn bị xong biện pháp ứng phó trong trường hợp sự việc bại lộ. Trước khi chờ xem kịch hay cô vẫn bắt đầu làm việc bình thường, xem như dẫn con gái nhỏ đi hít thở không khí bên ngoài.
Lãnh đạo đại đội thấy cô gầy còn da bọc xương còn mang theo đứa nhỏ chưa dứt sữa liền cố ý phân công giao cho cô công việc nhẹ nhàng, ví dụ như nhổ cây đậu.
Vùng đất thấp thích hợp trồng cây đậu, chu kỳ sinh trưởng ngắn bên trong cây đậu no hạt liền lột vỏ phơi khô, hạt đậu bóng lưỡng và cũng xem như loại hạt nổi tiếng ở công xã Thái Dương.
Cây đậu so với người còn cao hơn, cành lá tươi tốt, quan sát thấy không có người chú ý liền tìm chỗ râm mát ngồi xuống trong tay có như không có đang nhổ cây đậu.
Hiện tại đôi tay này quen làm việc nhà nông, nắm chặt cây đậu rồi dùng sức nhổ lên một bó đậu chồi lên, tần suất làm việc cứ ba phút nhưng lại nghỉ mười phút.
Vệ Mạnh Hỉ vốn là người thường làm công việc nhà nhưng ăn không đủ no trên người lại không có sức lực mệt bán sống bán chết muốn ngất đi. Trời tháng 7 hạt đậu đã trưởng thành không ít, màu sắc hồng hào vươn mình muốn chui ra khỏi vỏ khiến một luồng mùi hương xông vào mũi.
Mặc dù ngồi dưới tàng cây nhưng Vệ Mạnh Hỉ lại không quá thoải mái vì mấy tán cây đậu tập trung nhiều muỗi nhất, có lẽ bởi vì phân bón nên sản sinh ra mấy con muỗi to, cắn một phát nổi lên vết đỏ ửng.
“Tiểu Vệ đồng chí mau đi ra chỗ đó, nhiều muỗi như vậy đứa nhỏ làm sao chịu được?” Người nói chuyện chính là mẹ Nhị Đản, là một trong số ít người khách họ trong thôn.
Thôn Thái Hoa Câu có 80~90% người mang họ Lục, ai mang họ khác ở chỗ này không có quyền lên tiếng, mấy ngày gần đây cô phát hiện không ít xã viên thủ đoạn gian dối thích tụm lại nói chuyện bát quái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro