Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Người Mới Đến
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Xem xét ân tình Lưu Quế Hoa và Văn Phượng thường ngày giúp đỡ này nọ, cô xem bà già này đang đánh rắm đi.
“Ai da Tiểu Vệ, cháu đừng vội đi, nghe nói có mấy quặng tẩu đến dựng túp lều bên cạnh phòng nhà cháu đấy, có gặp qua họ chưa?”
Vệ Mạnh Hỉ dừng bước chân, quả nhiên ngoài tường nhà mình có vài người đang nhìn xung quanh, thấy bọn họ xách theo bao lớn bao nhỏ, tất cả đều là phụ nữ và trẻ con. Là quặng tẩu với nhau càng thêm thấu hiểu cho nhau, nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn thì đâu ai nguyện ý đi ra ngoài kiếm ăn? Thời điểm này không có chuyện đi phía nam tìm việc, rời xa quê hương cũng không phải là điều tốt.
“Em gái sống nơi này à? Phòng nhà em cũng thật lớn” Một người phụ nữ gầy gầy chủ động chào hỏi.
Vệ Mạnh Hỉ cười nói phải, dù sao cũng ở trước cửa nên cô mời mọi người vào nhà uống nước.
“Nha, đây là đứa nhỏ nhà em? Thật xinh đẹp, trắng noãn giống như mấy đứa nhỏ trong tranh tết”.
Tuy là mẹ ruột nhưng Vệ Mạnh Hỉ cũng không thể nhắm mắt khoe khoang, con gái út hiện tại làn da chỉ có thể nói là bình thường, sắc tố vàng họt trước đây đã giảm thôi, chứ trắng noãn thì còn kém xa.
“Buổi sáng còn tưởng là con nhà ai, còn cho con bé lựu ăn, đúng không con gái ? Nhớ rõ dì không?”
Cô muốn duỗi tay sờ tiểu Ô Ô, bị tiểu Ô Ô thẹn thùng né tránh nhưng trong miệng vẫn kêu “dì”, miệng đứa nhỏ này đúng là bội mật hết sức đáng yêu.
Vệ Mạnh HỈ mới biết thì ra người cho lựu là người này, nhưng cô không có tức giận, vì người ta cũng không biết đứa nhỏ nhà cô bị dị ứng mà. Ngay cả mẹ ruột như cô hôm nay mới biết được, không thể trách lòng tốt của người ta, chỉ có thể trách đứa nhỏ nhà cô khờ, ai đưa gì cũng ăn, xem ra về sau phải nhắc nhở, giáo dục lại.
“Cám ơn cô nhé, vào phòng uống chút nước đi”.
Quặng tẩu có ba người, tuổi từ hai mưới đến bốn mượi, ai cũng có chút câu nệ, phía sau còn bảy tám đứa nhỏ đi theo từ 13~14 tuổi, cũng có vài đứa cùng tuổi với Vệ HỒng Vệ Đông.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn bọn họ giống như nhìn thấy chính mình đời trướcm rụt rè, nhát gan, nghèo đến một cái quần tốt cũng không có. May mắn khi đó chị Quế HOa đã thu lưu cô, chị Quế Hoa nói trước đây chính bản thân cô ấy cũng được một vị quặng tẩu cưu mang…. Người giúp ta, ta giúp lại người, ân tình truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đại khái chính là tình nghĩa giữa các quặng tẩu.
Đối với quân tẩu đều là cấp bậc cao trở lên mới có tùy quân đãi ngộ nên cuộc sống ở đó tương đối tốt hơn, nhưng quặng tẩu thì khác, họ là tầng lớp thấp và là người lao động nghèo khổ.
Rót nước nóng ra, Vệ Mạnh Hỉ đen như mực đã đói lả, cô bốc ra hai nấm đào khô cho bọn trẻ ăn.
Tiểu Ô Ô trốn trong lòng ngực của mẹ nhìn bọn họ, nhìn một hồi không biết ai chọc bé liền cười khúc khích, vui quá phấn khích, còn đi vào trong lấy bánh bao còn dư lại trong nồi cho bọn trẻ ăn.
Vệ Mạnh Hỉ cười, đứa nhỏ ngốc, thời buổi này bánh bao bột mì trắng là thứ tốt, tính tình “keo kiệt” cũng không có di truyền từ ba của tiểu nha đầu này a. “Các chị đừng khách sáo, mọi người một đường đến đây vất vả, nơi này của em cũng không có gì dư lại, mọi người ăn rồi uống nước lót dạ trước”. Cũng không nhiều lắm, có năm cái, mỗi người chia nhau nửa cái.
Nhóm quặng tẩu ai cũng luyến tiếc, đều nhường cho bọn nhỏ ăn, kết hợp nước sôi để nguội và đào khô chua chua ngọt ngọt thì còn gì ngon bằng!
Nói chuyện nảy giờ, Vệ Mạnh Hỉ biết được có hai người là người Thạch Lan, một người Hà Nam. Chồng của các cô đều là công nhân đào than đá, chỉ có một người là làm trong cơ quan mỏ than, điều kiện tốt hơn so với quặng tẩu khác.
Quặng tẩu khẩu nghe đều khen lấy một câu, người có chồng làm ở cơ quan tên là Lý Tú Trân đang thẳng lưng ưỡn ngực tự hào.
Nam nhân nhà cô thật lợi hại, công tác ở cơ quan của mỏ than! Ngay cả đứa nhỏ cô đang cõng trên lưng cũng cười toe toét vui vẻ, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, tuy tuổi cũng xê xích với Ô Ô nhưng dinh dưỡng đủ, thoạt nhìn lớn hơn Ô Ô vài tháng.
Đứa nhỏ nằm trên lưng mẹ, lộ ra chiếc quần mới tinh, có mang đôi giày đầu hổ xinh đẹp, tiểu Ô Ô nhà mình lập tức biến thành trái khổ qua gầy guộc.
Vệ Mạnh Hỉ nói thầm trong lòng, mình còn đồng cảm với người ta, sợ cô mới là người bị người ta đồng cảm.
Nháy mắt mọi người ai cũng nhìn Lý Tú Trân bằng ánh mắt khác, công tác ở cơ quan của mỏ than là cương vị hiếm có, công nhân viên chức của mỏ than so với công nhân đào than chính là cách nhau một tầng xa chót vót. Giống như không có trình độ học vấn mới đi hạ giếng.
Vệ Mạnh Hỉ giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kia của mọi người, loại đua đòi vi diệu này giữa các quặng tẩu cô thấy nhiều.
“Ai da Tiểu Vệ, cháu đừng vội đi, nghe nói có mấy quặng tẩu đến dựng túp lều bên cạnh phòng nhà cháu đấy, có gặp qua họ chưa?”
Vệ Mạnh Hỉ dừng bước chân, quả nhiên ngoài tường nhà mình có vài người đang nhìn xung quanh, thấy bọn họ xách theo bao lớn bao nhỏ, tất cả đều là phụ nữ và trẻ con. Là quặng tẩu với nhau càng thêm thấu hiểu cho nhau, nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn thì đâu ai nguyện ý đi ra ngoài kiếm ăn? Thời điểm này không có chuyện đi phía nam tìm việc, rời xa quê hương cũng không phải là điều tốt.
“Em gái sống nơi này à? Phòng nhà em cũng thật lớn” Một người phụ nữ gầy gầy chủ động chào hỏi.
Vệ Mạnh Hỉ cười nói phải, dù sao cũng ở trước cửa nên cô mời mọi người vào nhà uống nước.
“Nha, đây là đứa nhỏ nhà em? Thật xinh đẹp, trắng noãn giống như mấy đứa nhỏ trong tranh tết”.
Tuy là mẹ ruột nhưng Vệ Mạnh Hỉ cũng không thể nhắm mắt khoe khoang, con gái út hiện tại làn da chỉ có thể nói là bình thường, sắc tố vàng họt trước đây đã giảm thôi, chứ trắng noãn thì còn kém xa.
“Buổi sáng còn tưởng là con nhà ai, còn cho con bé lựu ăn, đúng không con gái ? Nhớ rõ dì không?”
Cô muốn duỗi tay sờ tiểu Ô Ô, bị tiểu Ô Ô thẹn thùng né tránh nhưng trong miệng vẫn kêu “dì”, miệng đứa nhỏ này đúng là bội mật hết sức đáng yêu.
Vệ Mạnh HỈ mới biết thì ra người cho lựu là người này, nhưng cô không có tức giận, vì người ta cũng không biết đứa nhỏ nhà cô bị dị ứng mà. Ngay cả mẹ ruột như cô hôm nay mới biết được, không thể trách lòng tốt của người ta, chỉ có thể trách đứa nhỏ nhà cô khờ, ai đưa gì cũng ăn, xem ra về sau phải nhắc nhở, giáo dục lại.
“Cám ơn cô nhé, vào phòng uống chút nước đi”.
Quặng tẩu có ba người, tuổi từ hai mưới đến bốn mượi, ai cũng có chút câu nệ, phía sau còn bảy tám đứa nhỏ đi theo từ 13~14 tuổi, cũng có vài đứa cùng tuổi với Vệ HỒng Vệ Đông.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn bọn họ giống như nhìn thấy chính mình đời trướcm rụt rè, nhát gan, nghèo đến một cái quần tốt cũng không có. May mắn khi đó chị Quế HOa đã thu lưu cô, chị Quế Hoa nói trước đây chính bản thân cô ấy cũng được một vị quặng tẩu cưu mang…. Người giúp ta, ta giúp lại người, ân tình truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đại khái chính là tình nghĩa giữa các quặng tẩu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với quân tẩu đều là cấp bậc cao trở lên mới có tùy quân đãi ngộ nên cuộc sống ở đó tương đối tốt hơn, nhưng quặng tẩu thì khác, họ là tầng lớp thấp và là người lao động nghèo khổ.
Rót nước nóng ra, Vệ Mạnh Hỉ đen như mực đã đói lả, cô bốc ra hai nấm đào khô cho bọn trẻ ăn.
Tiểu Ô Ô trốn trong lòng ngực của mẹ nhìn bọn họ, nhìn một hồi không biết ai chọc bé liền cười khúc khích, vui quá phấn khích, còn đi vào trong lấy bánh bao còn dư lại trong nồi cho bọn trẻ ăn.
Vệ Mạnh Hỉ cười, đứa nhỏ ngốc, thời buổi này bánh bao bột mì trắng là thứ tốt, tính tình “keo kiệt” cũng không có di truyền từ ba của tiểu nha đầu này a. “Các chị đừng khách sáo, mọi người một đường đến đây vất vả, nơi này của em cũng không có gì dư lại, mọi người ăn rồi uống nước lót dạ trước”. Cũng không nhiều lắm, có năm cái, mỗi người chia nhau nửa cái.
Nhóm quặng tẩu ai cũng luyến tiếc, đều nhường cho bọn nhỏ ăn, kết hợp nước sôi để nguội và đào khô chua chua ngọt ngọt thì còn gì ngon bằng!
Nói chuyện nảy giờ, Vệ Mạnh Hỉ biết được có hai người là người Thạch Lan, một người Hà Nam. Chồng của các cô đều là công nhân đào than đá, chỉ có một người là làm trong cơ quan mỏ than, điều kiện tốt hơn so với quặng tẩu khác.
Quặng tẩu khẩu nghe đều khen lấy một câu, người có chồng làm ở cơ quan tên là Lý Tú Trân đang thẳng lưng ưỡn ngực tự hào.
Nam nhân nhà cô thật lợi hại, công tác ở cơ quan của mỏ than! Ngay cả đứa nhỏ cô đang cõng trên lưng cũng cười toe toét vui vẻ, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, tuy tuổi cũng xê xích với Ô Ô nhưng dinh dưỡng đủ, thoạt nhìn lớn hơn Ô Ô vài tháng.
Đứa nhỏ nằm trên lưng mẹ, lộ ra chiếc quần mới tinh, có mang đôi giày đầu hổ xinh đẹp, tiểu Ô Ô nhà mình lập tức biến thành trái khổ qua gầy guộc.
Vệ Mạnh Hỉ nói thầm trong lòng, mình còn đồng cảm với người ta, sợ cô mới là người bị người ta đồng cảm.
Nháy mắt mọi người ai cũng nhìn Lý Tú Trân bằng ánh mắt khác, công tác ở cơ quan của mỏ than là cương vị hiếm có, công nhân viên chức của mỏ than so với công nhân đào than chính là cách nhau một tầng xa chót vót. Giống như không có trình độ học vấn mới đi hạ giếng.
Vệ Mạnh Hỉ giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kia của mọi người, loại đua đòi vi diệu này giữa các quặng tẩu cô thấy nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro