Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Nội Dung Lá Thư...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Trước mặt người ngoài Vệ Mạnh Hỉ không nói gì ngoài cười rồi cảm ơn, từ đêm nay trở đi, hai người bắt đầu chung giường sao? Thành thật mà nói, cô có điểm không được tự nhiên.
Mặc dù trong lòng không muốn phủ định toàn bộ về con người của anh, cô muốn theo dõi một thời gian xem thử thế nào, nếu không được liền chia tay, nhưng hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tiến hành mà chung giường thì có vẻ quá mau rồi.
Năm đó vì sao Ô Ô ra đời, không phải là do Lục Quảng Toàn ép buộc mà do chính cô chủ động.
Khi đó vừa rời ổ sói nhà chồng trước, cô muốn tìm một người dựa dẫm cho đứa nhỏ ăn cơm no, không nghĩ tới có thể gặp được Lục Quảng Toàn như một cái bánh bao thịt từ trên trời rớt xuống. Đương nhiên lúc đó cô chỉ là một người phụ nữ không có học thức, chưa từng ra khỏi cửa, vẫn chưa hiểu biết gì về phụ nữ thời đại mới.
Hơn nữa mấy lời của mẹ ruột vẫn luôn lải nhải bên tai, nửa đường phu thê ngạnh như sắt, vợ chồng mới thì mềm như bông. Cô và Lục Quảng Toàn đều là nửa đường phu thê, hai người đều là nửa kia đã chết, không phải ly hôn nên trong lòng khẳng định vẫn còn nhớ đến người trước, công nhân mỏ than quanh năm suốt tháng không ở nhà, nếu muốn duy trì mối quan hệ vợ chồng lâu dài thì việc quan trọng nhất chính là phải sinh đứa nhỏ, như vậy mới có thể trói buộc tâm của người đàn ông, đôi bên cũng yên lòng.
Bọn họ cũng đều có gia đình, chuyện trên gường không phải chuyện gì to tát, chỉ cần chủ động là được, mắt nhắm mắt mở là xong?
Mà lần đó, chỉ một lần đỏ mặt chủ động nhưng có thai thật, đêm đó Lục Quảng Toàn uống say, nếu còn tĩnh táo thì có lẽ sẽ không thành công.
Xem lại đi, khi đó Vệ Mạnh Hỉ chỉ là một con nghé con mới sinh không biết sợ cọp, vì nuôi sống hai đứa nhỏ có thể sinh thêm một đứa nữa… CÒn hiện tại thì sao? Có cho cô thêm mười vạn, cô cũng sẽ không sinh.
Đương nhiên chuyện này cô đem thành bí mật chôn giấu dưới tận đáy lòng, đặc biệt không để cho tiểu Ô Ô biết.
“Tiểu Vệ có nhà sao?”
“Ở đây, chị Quế Hoa vào nhà đi”.
Lưu Quế Hoa mới bước vào cửa, thấy Lục Quảng Toàn ngồi đó, cô thầm nghĩ, đây là hai vợ chồng tiểu biêt thắng tân hôn sao? Vì thế cô biết điều chạy nhanh lui về “Cũng không có gì, chị đi sở bưu chính gửi thư, thấy có người gửi thư cho em nên đem về đây này”.
Cô không biết đọc mà người đưa thư cũng lười đến khu túp lều này để đưa thư, khi nghe tin cô sống ở khu túp lều liền hỏi cô có biết người tên Vệ Mạnh Hỉ không rồi giúp cô mang thư trở về.
Ai sẽ viết thư cho Vệ Mạnh Hỉ? Không chỉ Vệ Mạnh Hỉ tò mà, mà Lục Quảng Toàn kế bên cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Vệ Mạnh Hỉ cố tình lật phong thư tới lui, còn nghiêm túc nhìn: “Là ai gửi thư đây? Không lẽ là mẹ gửi thư?”
Mặc dù Lục Quảng Toàn không đeo kính nhưng thị lực của anh vẫn còn rất tốt, có thể nhìn từ xa: “Là Liễu Nghênh Xuân, em biết người này?”
Vệ Mạnh Hỉ đã sớm biết rồi, nhưng cô phải diễn vai người không biết chữ, “A, là chị Nghênh Xuân, là người chung đại đội ở thôn Thái Hoa Câu”.
Lục Quảng Toàn rời nhà nhiều năm nên căn bản không quen biết hết phụ nữ trong thôn.
“Đúng rồi, chồng của cô ấy chắc là anh biết, tên là Hứa Quân”.
Hứa Quân a, Lục Quảng Toàn suy nghĩ một hồi “Anh ta…. Là người đã hy sinh trong đợt tham gia phản kích”.
Vì đang diễn không biết chữ nên Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể diễn tới cùng, “Anh nhìn giúp xem bên trong nói cái gì”.
Lục Quảng Toàn xác nhận là cô nhờ mình đọc mới đi rửa tay rồi mở phong thư ra, đọc lướt nhanh vài dòng đầu tiên.
Anh chưa nói gì, Vệ Mạnh Hỉ cũng có thể đoán được, đơn giản chính hỏi mẹ con cô có thuận lợi đến mỏ than chưa, ở bên này chỗ ở thế nào, làm gì sinh sống, chồng đối với cô có tốt không…… Lúc ấy hai người ở thôn Thái Hoa Câu cũng là hoạn nạn có nhau.
Ở nơi đó, người duy nhất nguyện ý giúp cô chính là Liễu Nghênh Xuân, có thể thể cô cũng muốn mang mẹ con bọn họ rời đi.
Ba phút sau, Lục Quảng Toàn nhíu mày bất động một chút rồi thuật lại nột dung cho cô.
“Tôi xem tờ giấy chữ dày đặc, chỉ có mấy câu đó sao?”
Mặt mày Lục Quảng Toàn đỏ bừng rồi “Ân” một tiếng.
Đưa thư trả lại cô, Lục Quảng Toàn bước đi hai bước rồi bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Em vừa tới liền viết thư cho cô ấy?”
Vệ Mạnh Hỉ trong lòng chột dạ một cái: “Phải, ngày đó tôi đi thành phố có đi ngang qua một cái trường học, nhờ hai học sinh viết giúp”. Tuyệt đối không thể nói dối là nhờ người trong mỏ than được, vì nếu anh tích cực đi hỏi han thì lời nói dối của cô sẽ sụp đổ, cần thiết phải chọn một người khó để đi đối chứng được.
***
Quay lại vấn đề khi nảy, lúc hành lý Lục Quảng Toàn được dọn qua cô thấy trong đó sách là nhiều nhất.
Cô cho rằng ngày đó chính mắt nhìn thấy đã quá nhiều rồi, ai ngờ hôm nay chuyển đến vài cái rương nặng trĩu, tất cả trong đó đều là sách.
Cung sư phó đọc nhiều sách cũng không có chỗ để, tận dụng gỗ cất nhà còn thừa, Vệ Mạnh Hỉ không nỡ bỏ mà sắp xếp chúng lại một cách ngay ngắn, Cung sư phó lấy hộp dụng cụ ra làm một giá sách bên tường.
Gian phòng nhỏ, hai chiếc giường có màn che đều dựa tường đã chiếm một phần ba không gian, bên cạnh cửa sổ có một chiếc giường tầng, giá sách chỉ có thể đặt ở bức tường đối diện, xong rồi đem tất cả sách bày biện đi lên.
Mặc dù trong lòng không muốn phủ định toàn bộ về con người của anh, cô muốn theo dõi một thời gian xem thử thế nào, nếu không được liền chia tay, nhưng hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tiến hành mà chung giường thì có vẻ quá mau rồi.
Năm đó vì sao Ô Ô ra đời, không phải là do Lục Quảng Toàn ép buộc mà do chính cô chủ động.
Khi đó vừa rời ổ sói nhà chồng trước, cô muốn tìm một người dựa dẫm cho đứa nhỏ ăn cơm no, không nghĩ tới có thể gặp được Lục Quảng Toàn như một cái bánh bao thịt từ trên trời rớt xuống. Đương nhiên lúc đó cô chỉ là một người phụ nữ không có học thức, chưa từng ra khỏi cửa, vẫn chưa hiểu biết gì về phụ nữ thời đại mới.
Hơn nữa mấy lời của mẹ ruột vẫn luôn lải nhải bên tai, nửa đường phu thê ngạnh như sắt, vợ chồng mới thì mềm như bông. Cô và Lục Quảng Toàn đều là nửa đường phu thê, hai người đều là nửa kia đã chết, không phải ly hôn nên trong lòng khẳng định vẫn còn nhớ đến người trước, công nhân mỏ than quanh năm suốt tháng không ở nhà, nếu muốn duy trì mối quan hệ vợ chồng lâu dài thì việc quan trọng nhất chính là phải sinh đứa nhỏ, như vậy mới có thể trói buộc tâm của người đàn ông, đôi bên cũng yên lòng.
Bọn họ cũng đều có gia đình, chuyện trên gường không phải chuyện gì to tát, chỉ cần chủ động là được, mắt nhắm mắt mở là xong?
Mà lần đó, chỉ một lần đỏ mặt chủ động nhưng có thai thật, đêm đó Lục Quảng Toàn uống say, nếu còn tĩnh táo thì có lẽ sẽ không thành công.
Xem lại đi, khi đó Vệ Mạnh Hỉ chỉ là một con nghé con mới sinh không biết sợ cọp, vì nuôi sống hai đứa nhỏ có thể sinh thêm một đứa nữa… CÒn hiện tại thì sao? Có cho cô thêm mười vạn, cô cũng sẽ không sinh.
Đương nhiên chuyện này cô đem thành bí mật chôn giấu dưới tận đáy lòng, đặc biệt không để cho tiểu Ô Ô biết.
“Tiểu Vệ có nhà sao?”
“Ở đây, chị Quế Hoa vào nhà đi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Quế Hoa mới bước vào cửa, thấy Lục Quảng Toàn ngồi đó, cô thầm nghĩ, đây là hai vợ chồng tiểu biêt thắng tân hôn sao? Vì thế cô biết điều chạy nhanh lui về “Cũng không có gì, chị đi sở bưu chính gửi thư, thấy có người gửi thư cho em nên đem về đây này”.
Cô không biết đọc mà người đưa thư cũng lười đến khu túp lều này để đưa thư, khi nghe tin cô sống ở khu túp lều liền hỏi cô có biết người tên Vệ Mạnh Hỉ không rồi giúp cô mang thư trở về.
Ai sẽ viết thư cho Vệ Mạnh Hỉ? Không chỉ Vệ Mạnh Hỉ tò mà, mà Lục Quảng Toàn kế bên cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Vệ Mạnh Hỉ cố tình lật phong thư tới lui, còn nghiêm túc nhìn: “Là ai gửi thư đây? Không lẽ là mẹ gửi thư?”
Mặc dù Lục Quảng Toàn không đeo kính nhưng thị lực của anh vẫn còn rất tốt, có thể nhìn từ xa: “Là Liễu Nghênh Xuân, em biết người này?”
Vệ Mạnh Hỉ đã sớm biết rồi, nhưng cô phải diễn vai người không biết chữ, “A, là chị Nghênh Xuân, là người chung đại đội ở thôn Thái Hoa Câu”.
Lục Quảng Toàn rời nhà nhiều năm nên căn bản không quen biết hết phụ nữ trong thôn.
“Đúng rồi, chồng của cô ấy chắc là anh biết, tên là Hứa Quân”.
Hứa Quân a, Lục Quảng Toàn suy nghĩ một hồi “Anh ta…. Là người đã hy sinh trong đợt tham gia phản kích”.
Vì đang diễn không biết chữ nên Vệ Mạnh Hỉ chỉ có thể diễn tới cùng, “Anh nhìn giúp xem bên trong nói cái gì”.
Lục Quảng Toàn xác nhận là cô nhờ mình đọc mới đi rửa tay rồi mở phong thư ra, đọc lướt nhanh vài dòng đầu tiên.
Anh chưa nói gì, Vệ Mạnh Hỉ cũng có thể đoán được, đơn giản chính hỏi mẹ con cô có thuận lợi đến mỏ than chưa, ở bên này chỗ ở thế nào, làm gì sinh sống, chồng đối với cô có tốt không…… Lúc ấy hai người ở thôn Thái Hoa Câu cũng là hoạn nạn có nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nơi đó, người duy nhất nguyện ý giúp cô chính là Liễu Nghênh Xuân, có thể thể cô cũng muốn mang mẹ con bọn họ rời đi.
Ba phút sau, Lục Quảng Toàn nhíu mày bất động một chút rồi thuật lại nột dung cho cô.
“Tôi xem tờ giấy chữ dày đặc, chỉ có mấy câu đó sao?”
Mặt mày Lục Quảng Toàn đỏ bừng rồi “Ân” một tiếng.
Đưa thư trả lại cô, Lục Quảng Toàn bước đi hai bước rồi bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Em vừa tới liền viết thư cho cô ấy?”
Vệ Mạnh Hỉ trong lòng chột dạ một cái: “Phải, ngày đó tôi đi thành phố có đi ngang qua một cái trường học, nhờ hai học sinh viết giúp”. Tuyệt đối không thể nói dối là nhờ người trong mỏ than được, vì nếu anh tích cực đi hỏi han thì lời nói dối của cô sẽ sụp đổ, cần thiết phải chọn một người khó để đi đối chứng được.
***
Quay lại vấn đề khi nảy, lúc hành lý Lục Quảng Toàn được dọn qua cô thấy trong đó sách là nhiều nhất.
Cô cho rằng ngày đó chính mắt nhìn thấy đã quá nhiều rồi, ai ngờ hôm nay chuyển đến vài cái rương nặng trĩu, tất cả trong đó đều là sách.
Cung sư phó đọc nhiều sách cũng không có chỗ để, tận dụng gỗ cất nhà còn thừa, Vệ Mạnh Hỉ không nỡ bỏ mà sắp xếp chúng lại một cách ngay ngắn, Cung sư phó lấy hộp dụng cụ ra làm một giá sách bên tường.
Gian phòng nhỏ, hai chiếc giường có màn che đều dựa tường đã chiếm một phần ba không gian, bên cạnh cửa sổ có một chiếc giường tầng, giá sách chỉ có thể đặt ở bức tường đối diện, xong rồi đem tất cả sách bày biện đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro