Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Sòng Phẳng
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Xem ra, vì để tiết kiệm chút sức lực cô nên yêu cầu Lục Quảng Toàn trở về ở luôn.
Tình cảm vợ chồng cũng không có ảnh hưởng gì, quan trọng là có thêm bảo mẫu miễn phí, bảo mẫu này thấy có việc là làm, không cần phải chỉ điểm.
Đến phòng bếp, cô phát hiện phòng bếp tối qua đã dọn dẹp sạch sẽ, giờ thì hết sức bừa bộn, thớt, rổ nằm ngổn ngang trên bệ bếp, dao phay còn dính màu vàng không rõ nguồn gốc, tất cả nguyên liệu cô mang đến hôm qua cũng bị xáo trộn, ai không biết nhìn vào còn tưởng có trộm vào.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Suỵt, em dâu nhỏ tiếng một chút, đừng để cho ông ấy nghe thấy” Tiểu Dương dụi dụi đôi mắt đỏ tươi rồi ngáp một cái, “Hôm qua ông ấy không biết uống lộn thuốc gì, hơn nửa đêm thức dậy nói đói bụng, anh còn tính đi làm phiền em lần nữa nhưng ông ấy không cho, chính mình còn đi cắt mấy nấm sống, nhúng giấm rồi ăn sống, thật sự hù chết anh”.
“Nên ăn thì không ăn, không nên ăn thì nửa đêm lại lén ăn, thói quen ăn uống vậy, không bị tiêu chảy mới là lạ”.
Vệ Mạnh Hỉ vừa nghe, nhìn qua thì thấy bốn mục tùng nhung không có, phỏng chừng bị Trai Đằng nửa đêm “ăn vụng”. Gia hỏa này, thật sự cũng quá tùy tâm sở dục đi?
Nếu tùng nhung hết, cô cũng sẽ không về nhà lấy thêm, cơm sáng chỉ có thể làm theo nguyên liệu hiện có. Tối qua trước khi đi cô đem mấy cây xương heo bỏ trong nồi hầm, hiện tại đã thành nước súp đặc quánh màu trắng sữa, tiếp theo làm một tô mì xương lớn là được.
Một lát sau, tiếng giày da bạch bạch nện trên từng bậc cầu thang, ông Trai Đằng đi xuống, “Xin chào, thật xin lỗi, tôi đã ăn sashimi rồi, tôi sẽ bồi tiền lại cho cô”.
Vệ Mạnh Hỉ vội vàng nói không cần.
Ai ngờ, ông Trai Đằng đang cười rạng rỡ, tự nhiên thay đổi sắc mặt “Người Long Quốc xảo trá!”.
Vệ Mạnh Hỉ tính tình cũng nóng nảy, đây là lần thứ hai bị ông ta chửi xảo trá rồi đó nha, muốn nói ai thì nói thế sao? Lớn đến đâu cũng là ân oán cá nhân, người Long Quốc trêu chọc ông?
“Nếu nói xảo trá, thì dân tộc nào cũng có thành phần xảo trá, tham lam, đê tiện, vô sỉ, tàn bạo, không có nhân tính”.
“Cô!”
“Tôi không nói tên bọn họ, chỉ nói những ai thuộc thành phần đó thôi”.
Hai quai hàm của ông Trai Đằng cắn chặt, muốn nói gì đó phản khích lại nhưng không thốt nên lời, giống như một con cá chết trừng mắt nhìn nữ đồng chí nhỏ trước mắt này.
Tiểu Dương bên cạnh cũng không dám thở mạnh, người nhà Tiểu Lục tính tình gì đây, muốn nói liền nói vậy, không biết tên tiểu Nhật Bản này sẽ trả đũa lại thế nào đây, vạn nhất ông nói không muốn làm nữa, thì cả mỏ than không phải hận chết Tiểu Vệ sao?
Đang lúc vắt óc suy nghĩ làm thế nào để làm dịu không khí đi một chút, thì ông Trai Đằng tức giận nhìn chằm chằm một chút, bỗng nhiên lại thay đổi ngữ điệu: “Tôi cũng không thiếu nhân tình, tùng nhung của cô ở Nhật Bản rất quý, đừng tưởng rằng tôi ăn hết đồ tốt của cô, liền bị cô bẽ mặt”.
Vốn dĩ Vệ Mạnh Hỉ cũng không phải quả hồng mềm, được thôi, nếu muốn tính toán vậy thì cứ sòng phẳng như trên thương trường mà người ta thường nói chuyện làm ăn đi, coi như bán cho ông.
Sau đó, ông Trai Đằng rút một chiếc ví từ trong bộ đồ tây trang của mình ra, mở nó ra mà sắc mặt ông lại liên tục thay đổi, “Xảo trá…….”
Vệ Mạnh Hỉ hung hăng trừng mắt nhìn ông, nếu miệng ông còn dám phun phân lần nữa thì cô sẽ làm.
“Được rồi, tôi không có tiền, chiếc đồng hồ này đưa cho cô, xem như tiền tôi mua tùng nhung. Xong, không nợ gì cô nữa”. Ông nói rồi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình xuống.
Vệ Mạnh Hỉ thấy cũng không tồi, nhìn chiếc logo kia, thì ra là đồng hồ Rolex nổi tiếng ở đời sau! Ngay cả trong thời đại này, nói chính là hàng mang tầm quốc tế.
“Cái này quá đắt, đợi khi nào có tiền rồi đưa lại tôi cũng được”.
Ai ngờ ông Trai Đằng lại trở mặt, “Xảo trá, đừng nghĩ đem nhân tình áp chế….” Lời nói còn chưa dứt, Vệ Mạnh Hỉ đã giật lấy chiếc đồng hồ trước khi ông kết thúc câu nói.
Cái miệng của tiểu quỷ này đúng và vừa rẻ vừa hôi, đừng hòng bỏ qua.
Xem như thanh toán xong, cả người ông trở nên nhẹ nhàng, Vệ Mạnh Hỉ cũng cảm thấy nhẹ nhàng vì không cần nhìn gương mặt tươi cười như có lệ của ông nữa. Mì đã trụng chín tới, thêm một chút rau xanh và cà chua, chan hai muỗng nước dùng rồi đưa đến phòng ăn, dù ông ta có thích hay không cũng phải ăn.
Cởi xuống tạp dề, Vệ Mạnh Hỉ đi về nhà, Tiểu Dương đuổi theo tới, “Em dâu đừng nóng giận, ông ta chính là cục đá bên cạnh nhà xí (*)
(*) Câu nói ngụ ngôn này rằng những viên đá trong nhà tiêu có mùi hôi và cứng. Nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những người cứng đầu, cứng rắn, kiêu ngạo và vô lý.
Dù sao thì cô cũng bán sức lao động để kiếm tiền, chỉ cần nhận tiền lương là được, “Không có gì đâu, ông ấy có thành kiến với tôi cũng có thể tiếp thu đi, nhưng động một cái là ông cái nói người Long Quốc xảo trá, người Long Quốc chúng ta đi đào phần mộ tổ tiên nhà ông ấy à?”
Tiểu Dương “phụt” cười một cái, “Lúc trên xe lửa trên đường đến tỉnh Thạch Lan, ông ấy bị mất vài kiện hành lý, hôm qua bất ngờ đến đây lại bị mất tiền”.
Vệ Mạnh Hỉ muốn thốt lên môt tiếng, đáng!
Tình cảm vợ chồng cũng không có ảnh hưởng gì, quan trọng là có thêm bảo mẫu miễn phí, bảo mẫu này thấy có việc là làm, không cần phải chỉ điểm.
Đến phòng bếp, cô phát hiện phòng bếp tối qua đã dọn dẹp sạch sẽ, giờ thì hết sức bừa bộn, thớt, rổ nằm ngổn ngang trên bệ bếp, dao phay còn dính màu vàng không rõ nguồn gốc, tất cả nguyên liệu cô mang đến hôm qua cũng bị xáo trộn, ai không biết nhìn vào còn tưởng có trộm vào.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Suỵt, em dâu nhỏ tiếng một chút, đừng để cho ông ấy nghe thấy” Tiểu Dương dụi dụi đôi mắt đỏ tươi rồi ngáp một cái, “Hôm qua ông ấy không biết uống lộn thuốc gì, hơn nửa đêm thức dậy nói đói bụng, anh còn tính đi làm phiền em lần nữa nhưng ông ấy không cho, chính mình còn đi cắt mấy nấm sống, nhúng giấm rồi ăn sống, thật sự hù chết anh”.
“Nên ăn thì không ăn, không nên ăn thì nửa đêm lại lén ăn, thói quen ăn uống vậy, không bị tiêu chảy mới là lạ”.
Vệ Mạnh Hỉ vừa nghe, nhìn qua thì thấy bốn mục tùng nhung không có, phỏng chừng bị Trai Đằng nửa đêm “ăn vụng”. Gia hỏa này, thật sự cũng quá tùy tâm sở dục đi?
Nếu tùng nhung hết, cô cũng sẽ không về nhà lấy thêm, cơm sáng chỉ có thể làm theo nguyên liệu hiện có. Tối qua trước khi đi cô đem mấy cây xương heo bỏ trong nồi hầm, hiện tại đã thành nước súp đặc quánh màu trắng sữa, tiếp theo làm một tô mì xương lớn là được.
Một lát sau, tiếng giày da bạch bạch nện trên từng bậc cầu thang, ông Trai Đằng đi xuống, “Xin chào, thật xin lỗi, tôi đã ăn sashimi rồi, tôi sẽ bồi tiền lại cho cô”.
Vệ Mạnh Hỉ vội vàng nói không cần.
Ai ngờ, ông Trai Đằng đang cười rạng rỡ, tự nhiên thay đổi sắc mặt “Người Long Quốc xảo trá!”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Mạnh Hỉ tính tình cũng nóng nảy, đây là lần thứ hai bị ông ta chửi xảo trá rồi đó nha, muốn nói ai thì nói thế sao? Lớn đến đâu cũng là ân oán cá nhân, người Long Quốc trêu chọc ông?
“Nếu nói xảo trá, thì dân tộc nào cũng có thành phần xảo trá, tham lam, đê tiện, vô sỉ, tàn bạo, không có nhân tính”.
“Cô!”
“Tôi không nói tên bọn họ, chỉ nói những ai thuộc thành phần đó thôi”.
Hai quai hàm của ông Trai Đằng cắn chặt, muốn nói gì đó phản khích lại nhưng không thốt nên lời, giống như một con cá chết trừng mắt nhìn nữ đồng chí nhỏ trước mắt này.
Tiểu Dương bên cạnh cũng không dám thở mạnh, người nhà Tiểu Lục tính tình gì đây, muốn nói liền nói vậy, không biết tên tiểu Nhật Bản này sẽ trả đũa lại thế nào đây, vạn nhất ông nói không muốn làm nữa, thì cả mỏ than không phải hận chết Tiểu Vệ sao?
Đang lúc vắt óc suy nghĩ làm thế nào để làm dịu không khí đi một chút, thì ông Trai Đằng tức giận nhìn chằm chằm một chút, bỗng nhiên lại thay đổi ngữ điệu: “Tôi cũng không thiếu nhân tình, tùng nhung của cô ở Nhật Bản rất quý, đừng tưởng rằng tôi ăn hết đồ tốt của cô, liền bị cô bẽ mặt”.
Vốn dĩ Vệ Mạnh Hỉ cũng không phải quả hồng mềm, được thôi, nếu muốn tính toán vậy thì cứ sòng phẳng như trên thương trường mà người ta thường nói chuyện làm ăn đi, coi như bán cho ông.
Sau đó, ông Trai Đằng rút một chiếc ví từ trong bộ đồ tây trang của mình ra, mở nó ra mà sắc mặt ông lại liên tục thay đổi, “Xảo trá…….”
Vệ Mạnh Hỉ hung hăng trừng mắt nhìn ông, nếu miệng ông còn dám phun phân lần nữa thì cô sẽ làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, tôi không có tiền, chiếc đồng hồ này đưa cho cô, xem như tiền tôi mua tùng nhung. Xong, không nợ gì cô nữa”. Ông nói rồi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình xuống.
Vệ Mạnh Hỉ thấy cũng không tồi, nhìn chiếc logo kia, thì ra là đồng hồ Rolex nổi tiếng ở đời sau! Ngay cả trong thời đại này, nói chính là hàng mang tầm quốc tế.
“Cái này quá đắt, đợi khi nào có tiền rồi đưa lại tôi cũng được”.
Ai ngờ ông Trai Đằng lại trở mặt, “Xảo trá, đừng nghĩ đem nhân tình áp chế….” Lời nói còn chưa dứt, Vệ Mạnh Hỉ đã giật lấy chiếc đồng hồ trước khi ông kết thúc câu nói.
Cái miệng của tiểu quỷ này đúng và vừa rẻ vừa hôi, đừng hòng bỏ qua.
Xem như thanh toán xong, cả người ông trở nên nhẹ nhàng, Vệ Mạnh Hỉ cũng cảm thấy nhẹ nhàng vì không cần nhìn gương mặt tươi cười như có lệ của ông nữa. Mì đã trụng chín tới, thêm một chút rau xanh và cà chua, chan hai muỗng nước dùng rồi đưa đến phòng ăn, dù ông ta có thích hay không cũng phải ăn.
Cởi xuống tạp dề, Vệ Mạnh Hỉ đi về nhà, Tiểu Dương đuổi theo tới, “Em dâu đừng nóng giận, ông ta chính là cục đá bên cạnh nhà xí (*)
(*) Câu nói ngụ ngôn này rằng những viên đá trong nhà tiêu có mùi hôi và cứng. Nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những người cứng đầu, cứng rắn, kiêu ngạo và vô lý.
Dù sao thì cô cũng bán sức lao động để kiếm tiền, chỉ cần nhận tiền lương là được, “Không có gì đâu, ông ấy có thành kiến với tôi cũng có thể tiếp thu đi, nhưng động một cái là ông cái nói người Long Quốc xảo trá, người Long Quốc chúng ta đi đào phần mộ tổ tiên nhà ông ấy à?”
Tiểu Dương “phụt” cười một cái, “Lúc trên xe lửa trên đường đến tỉnh Thạch Lan, ông ấy bị mất vài kiện hành lý, hôm qua bất ngờ đến đây lại bị mất tiền”.
Vệ Mạnh Hỉ muốn thốt lên môt tiếng, đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro