Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Vận Khí 2
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Vệ Mạnh Hỉ thề, thật sự là cô không có dạy bọn nhỏ làm vậy, cũng không có chỉ cách làm thế nào lôi kéo mời chào khách.
Hai nam đồng chí vội nói: “Không cần không cần, tới cũng đã tới rồi, ở đây có gì thì làm cái đó, chúng tôi ăn nhanh thôi”.
Vệ Mạnh Hỉ chỉ vào cái kệ để đồ ăn “Khoai tây bào chua cay, củ xen xào tóp mỡ được không?”
Hai nam đồng chí gật đầu, đều là những món ăn quê nhà, “Có đậu phộng không?”
Vệ Mạnh Hỉ vừa nghe là biết họ muốn uống rượu, vội vàng nói có, “Ở chỗ tôi còn miếng thịt khô, nếu hai đồng chí uống rượu thì tôi sẽ cắt ra cho xào với ớt khô, thế nào?”
Thịt khô nhắm rượu chính là đặc sản của tỉnh Thạch Lan, phần lớn công nhân là người xứ khác có thể ở chỗ này nếm thử hương vị quê nhà ai mà không muốn?
Thấy có hai người mà tận bốn món, Vệ Mạnh Hỉ thấy có điểm lãng phí đối với họ nên giúp họ hủy đơn món củ sen xào tóp mỡ. Khoai tây bào nhuyễn, rửa sạch với nước, đập giập hai tép tỏi bỏ vào, xào qua lại một hồi rồi bưng lên trước cho khách.
Đậu phộng không nên chiên để quá lửa không thôi sẽ bị đắng, cũng không nên chiên ngập dầu, như vậy sẽ không ra được mùi thơm. Đợi khi đậu phộng chuyển sang vào vàng cam vừa phải thì nhanh tay rắc lên ít muối ăn.
Đậu phộng mới ra lò còn nóng và mềm, chờ nguội đi mới trở nên giòn.
Lượng dầu còn lại trong chảo vừa lúc có thể xào thịt khô, thịt nạc đã ướp hơi khô, cơ bản đã không còn độ ẩm, đem đi cắt mỏng thành lát rồi cho vào chảo xào sơ qua, sau đó thêm ít ớt khô, ít gừng xắt sợi. Một đĩa thịt khô xào liền ra lò.
Đồ ăn chỉ có ba món, nhưng tất cả đều là đồ nhắm, rượu là loại rượu trắng thông thường, tuyệt đối không có pha nước, đàn ông người Thạch Lan uống một ngụm liền biết “Đó là rượu trắng truyền thống chính hiệu”.
“Các vị đại ca biết hàng, tôi thì không hiểu lắm, nghe ông chủ bán rượu nói loại này uống ngon nên tôi đem về bán, cũng không nhiều lắm, nếu thích tôi lưu trữ cho mọi người lần sau đến uống nữ a”Vệ Mạnh Hỉ không khoác lác, thật sự là cô không lấy về nhiều lắm, cô chỉ muốn thử các loại khác nhau, và loại này đời trước cô đã bán rồi.
Thịt kho tàu là con chó nhỏ tham ăn, trong nếu có người nhai nhai cái gì đó, cho dù ăn không phát tiếng động nhưng lỗ tai nó giống như ra đa nhạy bén bắt được, nó chạy tới ngồi dưới chân rồi ngước mắt lên dòm miệng.
Hai nam công nhân thích thích thú đem một viên đậu phộng ném xuống, nó lập tức bay lên chụp lấy.
Đàn ông ăn uống rất lớn, mặc dù khẩu phần mỗi món Vệ Mạnh Hỉ cho rất nhiều nhưng ăn tới giữa chừng cô vẫn đi làm thêm món củ sen xào tóp mỡ và canh rau xanh. Lúc tính tiền tổng cộng là 4 đồng 5 mao tiền.
Cái này kêu là gì nhỉ? Ba ngày không khai trương, khai trương liền ăn ba ngày? Vệ Mạnh Hỉ cực kỳ cao hứng, đây là tiền thật nha!
Chuyện buôn bán càng nghĩ là càng có, hai công nhân vừa đi thì bốn người khách nữa kéo đến, đều là công nhân ở cùng ký túc xá. Vệ Mạnh Hỉ nghe bọn họ nói muốn ăn thịt xào, cô chạy nhanh đi cửa hàng thịt của mỏ than cắt nửa cân mang về rồi bắt tay vào sơ chế, cho thêm ít hành lá và gừng thái lát, xem như món khai vị hoàn hảo.
Có lữ thấy khách ngồi uống rượu trong quán nhỏ, hai người đàn ông qua đường đúng lúc tan làm trở về thấy nên tò mò đi vào, thế là được thêm hai khách. Suốt buổi chiều Vệ Mạnh Hỉ lay hoay làm đồ ăn không ngừng nghỉ, hai cái nồi sắt nhỏ cũng lôi ra xài luôn, chờ dọn dẹp xong thì trời đã tối đen.
Suốt buổi chiều, nhờ câu nói “thịt kho tàu” kia của Vệ Đông đã đem lại nhiều khách hàng cho cô, tổng cộng hôm nay tiến trướng hơn 13 đồng, tiền lời ít nhất cũng kiếm được sáu bảy đồng, hôm nay đã đem ra bán sạch nguyên liệu dự trữ, như vậy cô không cần lo lắng bán không hết bị hư.
Nếu mỗi ngày buôn bán giống như ngày hôm nay thì không bao lâu có thể mua giày da nhỏ cho Vệ Hồng Căn Hoa, Vệ Mạnh Hỉ rảnh rồi ngâm nga vài câu hát, buổi tối quyết định ăn thịt xào cho khách còn dư lại, lúc làm cô cố ý xào nhiều một chút, bữa tối chỉ cần hâm nóng lại là được.
Thịt xào kia vẫn còn tươm mỡ, mỗi người bới một chén cơm, thậm chí cái bồn ăn của con chó nhỏ Thịt Kho Tàu cũng rưới lên vài giọt mỡ, thơm đến nổi nó ăn sạch sẽ liếm bát rồi còn hừ hừ vài tiếng.
Ban đầu Vệ Mạnh Hỉ cự tuyệt vì người một nhà còn không có mỡ để chan cơm đâu, không thể chiều nó như vậy. Ngày thường Căn Bảo còn lén bỏ mấy khối thịt cho nó nên nó thích bám chân Căn Bảo, tiểu Ô Ô còn trộm sữa cho nó uống…. Cứ như vậy không giống nuôi chó mà giống nuôi con nít hơn, về sao còn biết trời cao đất rộng gì nữa?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Căn Bảo nói: “Mẹ, không thấy Thịt Kho Tàu”.
“Thật đúng lúc, có thể tiết kiệm được ít tiền cho mẹ”.
Vệ Mạnh Hỉ vốn dĩ là chọc nó, nhưng nhìn thấy bộ dáng mếu máo muốn khóc của tiểu gia hỏa, vội nói: “Mẹ giỡn đâu, đã tìm trong nhà và bên ngoài chưa?”
“Có tìm, không có”.
Hai nam đồng chí vội nói: “Không cần không cần, tới cũng đã tới rồi, ở đây có gì thì làm cái đó, chúng tôi ăn nhanh thôi”.
Vệ Mạnh Hỉ chỉ vào cái kệ để đồ ăn “Khoai tây bào chua cay, củ xen xào tóp mỡ được không?”
Hai nam đồng chí gật đầu, đều là những món ăn quê nhà, “Có đậu phộng không?”
Vệ Mạnh Hỉ vừa nghe là biết họ muốn uống rượu, vội vàng nói có, “Ở chỗ tôi còn miếng thịt khô, nếu hai đồng chí uống rượu thì tôi sẽ cắt ra cho xào với ớt khô, thế nào?”
Thịt khô nhắm rượu chính là đặc sản của tỉnh Thạch Lan, phần lớn công nhân là người xứ khác có thể ở chỗ này nếm thử hương vị quê nhà ai mà không muốn?
Thấy có hai người mà tận bốn món, Vệ Mạnh Hỉ thấy có điểm lãng phí đối với họ nên giúp họ hủy đơn món củ sen xào tóp mỡ. Khoai tây bào nhuyễn, rửa sạch với nước, đập giập hai tép tỏi bỏ vào, xào qua lại một hồi rồi bưng lên trước cho khách.
Đậu phộng không nên chiên để quá lửa không thôi sẽ bị đắng, cũng không nên chiên ngập dầu, như vậy sẽ không ra được mùi thơm. Đợi khi đậu phộng chuyển sang vào vàng cam vừa phải thì nhanh tay rắc lên ít muối ăn.
Đậu phộng mới ra lò còn nóng và mềm, chờ nguội đi mới trở nên giòn.
Lượng dầu còn lại trong chảo vừa lúc có thể xào thịt khô, thịt nạc đã ướp hơi khô, cơ bản đã không còn độ ẩm, đem đi cắt mỏng thành lát rồi cho vào chảo xào sơ qua, sau đó thêm ít ớt khô, ít gừng xắt sợi. Một đĩa thịt khô xào liền ra lò.
Đồ ăn chỉ có ba món, nhưng tất cả đều là đồ nhắm, rượu là loại rượu trắng thông thường, tuyệt đối không có pha nước, đàn ông người Thạch Lan uống một ngụm liền biết “Đó là rượu trắng truyền thống chính hiệu”.
“Các vị đại ca biết hàng, tôi thì không hiểu lắm, nghe ông chủ bán rượu nói loại này uống ngon nên tôi đem về bán, cũng không nhiều lắm, nếu thích tôi lưu trữ cho mọi người lần sau đến uống nữ a”Vệ Mạnh Hỉ không khoác lác, thật sự là cô không lấy về nhiều lắm, cô chỉ muốn thử các loại khác nhau, và loại này đời trước cô đã bán rồi.
Thịt kho tàu là con chó nhỏ tham ăn, trong nếu có người nhai nhai cái gì đó, cho dù ăn không phát tiếng động nhưng lỗ tai nó giống như ra đa nhạy bén bắt được, nó chạy tới ngồi dưới chân rồi ngước mắt lên dòm miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai nam công nhân thích thích thú đem một viên đậu phộng ném xuống, nó lập tức bay lên chụp lấy.
Đàn ông ăn uống rất lớn, mặc dù khẩu phần mỗi món Vệ Mạnh Hỉ cho rất nhiều nhưng ăn tới giữa chừng cô vẫn đi làm thêm món củ sen xào tóp mỡ và canh rau xanh. Lúc tính tiền tổng cộng là 4 đồng 5 mao tiền.
Cái này kêu là gì nhỉ? Ba ngày không khai trương, khai trương liền ăn ba ngày? Vệ Mạnh Hỉ cực kỳ cao hứng, đây là tiền thật nha!
Chuyện buôn bán càng nghĩ là càng có, hai công nhân vừa đi thì bốn người khách nữa kéo đến, đều là công nhân ở cùng ký túc xá. Vệ Mạnh Hỉ nghe bọn họ nói muốn ăn thịt xào, cô chạy nhanh đi cửa hàng thịt của mỏ than cắt nửa cân mang về rồi bắt tay vào sơ chế, cho thêm ít hành lá và gừng thái lát, xem như món khai vị hoàn hảo.
Có lữ thấy khách ngồi uống rượu trong quán nhỏ, hai người đàn ông qua đường đúng lúc tan làm trở về thấy nên tò mò đi vào, thế là được thêm hai khách. Suốt buổi chiều Vệ Mạnh Hỉ lay hoay làm đồ ăn không ngừng nghỉ, hai cái nồi sắt nhỏ cũng lôi ra xài luôn, chờ dọn dẹp xong thì trời đã tối đen.
Suốt buổi chiều, nhờ câu nói “thịt kho tàu” kia của Vệ Đông đã đem lại nhiều khách hàng cho cô, tổng cộng hôm nay tiến trướng hơn 13 đồng, tiền lời ít nhất cũng kiếm được sáu bảy đồng, hôm nay đã đem ra bán sạch nguyên liệu dự trữ, như vậy cô không cần lo lắng bán không hết bị hư.
Nếu mỗi ngày buôn bán giống như ngày hôm nay thì không bao lâu có thể mua giày da nhỏ cho Vệ Hồng Căn Hoa, Vệ Mạnh Hỉ rảnh rồi ngâm nga vài câu hát, buổi tối quyết định ăn thịt xào cho khách còn dư lại, lúc làm cô cố ý xào nhiều một chút, bữa tối chỉ cần hâm nóng lại là được.
Thịt xào kia vẫn còn tươm mỡ, mỗi người bới một chén cơm, thậm chí cái bồn ăn của con chó nhỏ Thịt Kho Tàu cũng rưới lên vài giọt mỡ, thơm đến nổi nó ăn sạch sẽ liếm bát rồi còn hừ hừ vài tiếng.
Ban đầu Vệ Mạnh Hỉ cự tuyệt vì người một nhà còn không có mỡ để chan cơm đâu, không thể chiều nó như vậy. Ngày thường Căn Bảo còn lén bỏ mấy khối thịt cho nó nên nó thích bám chân Căn Bảo, tiểu Ô Ô còn trộm sữa cho nó uống…. Cứ như vậy không giống nuôi chó mà giống nuôi con nít hơn, về sao còn biết trời cao đất rộng gì nữa?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Căn Bảo nói: “Mẹ, không thấy Thịt Kho Tàu”.
“Thật đúng lúc, có thể tiết kiệm được ít tiền cho mẹ”.
Vệ Mạnh Hỉ vốn dĩ là chọc nó, nhưng nhìn thấy bộ dáng mếu máo muốn khóc của tiểu gia hỏa, vội nói: “Mẹ giỡn đâu, đã tìm trong nhà và bên ngoài chưa?”
“Có tìm, không có”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro