[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 15
2024-10-03 09:31:32
Nhưng rồi người nhà họ Cao đợi mấy ngày liền cũng chẳng thấy Bùi Tú đến xin lỗi hay xin quay về. Ngược lại, họ nghe tin Bùi Tú ngày nào cũng ra chợ thị trấn mua thịt, mỗi ngày đều ăn thịt.
Lưu Phượng Lan nghe tin này, lập tức về nhà nghiến răng kể lại với chồng: “Tôi đã bảo là Bùi Tú không có đưa hết tiền cho nhà mình rồi mà! Cái con nhỏ này dám lấy tiền nhà mình để đi mua thịt ăn.”
Cao Mãn Tài cũng nghĩ như vậy, cho rằng tiền của Bùi Tú sau khi cưới con trai ông thì là của nhà họ Cao. Ông ta nhíu mày, nói: “Có thật là cô ta tiêu tiền mua thịt không? Hay là có người thấy nhà mình tốt quá, nên mới cố tình châm chọc?”
Lưu Phượng Lan chắc chắn đáp: “Đúng là đi mua thịt ăn! Tôi vừa tận mắt thấy cô ta mua hai cân thịt với một cái xương ống. Tôi đứng ngay trước mặt cô ta, định xem cô ta giải thích thế nào. Vậy mà cô ta còn dùng cái ánh mắt... cái kiểu khinh khỉnh gì ấy mà nhìn tôi! Cô ta dám đấy!”
Cao Mãn Tài gõ mạnh cái ống điếu, nói với Lưu Phượng Lan: “Ngày mai bà đến gặp Bùi Tú nói chuyện, cho cô ta hai ngày để quay về. Nếu không chịu về, sau này đừng hòng bước vào nhà mình nữa.”
Cao Linh ném cái tô cơm vào thùng rác, “Bố mẹ, sao lại còn muốn cho cô ta quay về! Con nói với hai người bao nhiêu lần rồi, sau này anh cả sẽ làm đại sự, làm quan to. Bùi Tú chỉ là chướng ngại cho con đường của anh ấy thôi.”
“Mau bắt họ ly hôn, giảm bớt tổn thất! Sau khi anh cả tốt nghiệp đại học, có thể cưới một cô sinh viên, vào làm việc ở cơ quan lớn. Không thể để con nhỏ quê mùa như Bùi Tú làm ảnh hưởng đến tương lai của anh được.”
Cao Binh vừa từ ngoài trở về, liếc xéo Cao Linh: “Đuổi Bùi Tú đi rồi, ai nấu cơm? Chị à? Chị mà nấu cơm, đến heo cũng không ăn nổi!”
Cao Linh không chịu thua: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn! Chẳng trách đời trước chả có tương lai gì!”
“Nghe như đời trước của chị có tương lai lắm ấy! Nếu đời trước của chị có tương lai, sao lại phải đầu thai vào cái nhà quê nghèo này, chứ không phải nhà giàu ở thành phố?” Rõ ràng Cao Binh không hiểu ý của “đời trước” mà Cao Linh nói.
Hàng xóm đi ngang qua nhà họ Cao, nghe tiếng cãi vã và đồ đạc văng tung tóe, cộng thêm tiếng chửi mắng của Cao Mãn Tài mà hai anh em vẫn không chịu dừng, ai cũng tỏ ra khó hiểu.
Bùi Tú rời nhà họ Cao mới vài ngày, mà đã loạn như vậy rồi sao?
Cao Linh đương nhiên không thể ngăn cản được quyết định của bố mẹ. Sáng sớm hôm sau, Lưu Phượng Lan hống hách đi đến nhà Bùi Tú.
Đi qua đi lại trước cửa vài lần, bà ta vẫn không thấy Bùi Tú ra mở cửa. Chẳng phải nghe nói sáng sớm nào cô cũng ra chợ mua thịt sao? Sao hôm nay chưa ra? Hay là hết tiền rồi?
Nghĩ đến đây, Lưu Phượng Lan nghiến răng, quên mất lời dặn dò của chồng trước khi đi. Liền cầm ngay chiếc chìa khóa trộm được từ nhà Bùi Tú, trong lòng tiếc là không sớm lấy chìa khóa để mở cửa tìm tiền lẻ.
Sao mà cửa không mở được? Ông Trương làm chìa càng ngày càng dở! Lưu Phượng Lan vặn mạnh chìa khóa, nhưng cửa vẫn không mở.
Lưu Phượng Lan nghe tin này, lập tức về nhà nghiến răng kể lại với chồng: “Tôi đã bảo là Bùi Tú không có đưa hết tiền cho nhà mình rồi mà! Cái con nhỏ này dám lấy tiền nhà mình để đi mua thịt ăn.”
Cao Mãn Tài cũng nghĩ như vậy, cho rằng tiền của Bùi Tú sau khi cưới con trai ông thì là của nhà họ Cao. Ông ta nhíu mày, nói: “Có thật là cô ta tiêu tiền mua thịt không? Hay là có người thấy nhà mình tốt quá, nên mới cố tình châm chọc?”
Lưu Phượng Lan chắc chắn đáp: “Đúng là đi mua thịt ăn! Tôi vừa tận mắt thấy cô ta mua hai cân thịt với một cái xương ống. Tôi đứng ngay trước mặt cô ta, định xem cô ta giải thích thế nào. Vậy mà cô ta còn dùng cái ánh mắt... cái kiểu khinh khỉnh gì ấy mà nhìn tôi! Cô ta dám đấy!”
Cao Mãn Tài gõ mạnh cái ống điếu, nói với Lưu Phượng Lan: “Ngày mai bà đến gặp Bùi Tú nói chuyện, cho cô ta hai ngày để quay về. Nếu không chịu về, sau này đừng hòng bước vào nhà mình nữa.”
Cao Linh ném cái tô cơm vào thùng rác, “Bố mẹ, sao lại còn muốn cho cô ta quay về! Con nói với hai người bao nhiêu lần rồi, sau này anh cả sẽ làm đại sự, làm quan to. Bùi Tú chỉ là chướng ngại cho con đường của anh ấy thôi.”
“Mau bắt họ ly hôn, giảm bớt tổn thất! Sau khi anh cả tốt nghiệp đại học, có thể cưới một cô sinh viên, vào làm việc ở cơ quan lớn. Không thể để con nhỏ quê mùa như Bùi Tú làm ảnh hưởng đến tương lai của anh được.”
Cao Binh vừa từ ngoài trở về, liếc xéo Cao Linh: “Đuổi Bùi Tú đi rồi, ai nấu cơm? Chị à? Chị mà nấu cơm, đến heo cũng không ăn nổi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Linh không chịu thua: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn! Chẳng trách đời trước chả có tương lai gì!”
“Nghe như đời trước của chị có tương lai lắm ấy! Nếu đời trước của chị có tương lai, sao lại phải đầu thai vào cái nhà quê nghèo này, chứ không phải nhà giàu ở thành phố?” Rõ ràng Cao Binh không hiểu ý của “đời trước” mà Cao Linh nói.
Hàng xóm đi ngang qua nhà họ Cao, nghe tiếng cãi vã và đồ đạc văng tung tóe, cộng thêm tiếng chửi mắng của Cao Mãn Tài mà hai anh em vẫn không chịu dừng, ai cũng tỏ ra khó hiểu.
Bùi Tú rời nhà họ Cao mới vài ngày, mà đã loạn như vậy rồi sao?
Cao Linh đương nhiên không thể ngăn cản được quyết định của bố mẹ. Sáng sớm hôm sau, Lưu Phượng Lan hống hách đi đến nhà Bùi Tú.
Đi qua đi lại trước cửa vài lần, bà ta vẫn không thấy Bùi Tú ra mở cửa. Chẳng phải nghe nói sáng sớm nào cô cũng ra chợ mua thịt sao? Sao hôm nay chưa ra? Hay là hết tiền rồi?
Nghĩ đến đây, Lưu Phượng Lan nghiến răng, quên mất lời dặn dò của chồng trước khi đi. Liền cầm ngay chiếc chìa khóa trộm được từ nhà Bùi Tú, trong lòng tiếc là không sớm lấy chìa khóa để mở cửa tìm tiền lẻ.
Sao mà cửa không mở được? Ông Trương làm chìa càng ngày càng dở! Lưu Phượng Lan vặn mạnh chìa khóa, nhưng cửa vẫn không mở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro