[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 28
2024-10-03 09:31:32
Chậc! Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết! Chiêu này của anh ta cũng thật cao tay.
Nhìn đấy, các bác gái trước kia quan tâm đến Bùi Tú liền rối rít lên tiếng.
"Cao Lượng, chắc là có chút hiểu lầm thôi. Chuyện hôn nhân không phải trò đùa. Người trong nhà thì nên ngồi lại mà bàn bạc với nhau."
"Đúng vậy, Cao Lượng. Bùi Tú cũng là đứa mà chúng tôi nhìn lớn lên từ bé. Con bé này từ nhỏ đã không có bố mẹ, tuy bà nội không để thiếu ăn thiếu mặc, nhưng đối xử không được tốt lắm. Thật vất vả mới có được ngày lành như bây giờ, cậu hãy cho nó một cơ hội đi."
"Tiểu Tú, cháu mau xin lỗi Cao Lượng, rồi sau đó xin lỗi cả bố mẹ chồng đi."
So với những người xung quanh sốt ruột, Bùi Tú - người trong cuộc lại trông như đang xem kịch.
Cô xách thùng nước, bước chậm rãi lên bậc thềm, đứng đối diện với Cao Lượng, rồi đánh giá anh từ trên xuống dưới. Trên mặt, nụ cười châm chọc chẳng hề che giấu.
Cao Lượng bỗng thấy lo lắng không lý do.
Tin Cao Lượng trở lại Lạc Tịch trấn và đến nhà Bùi Tú lan nhanh. Phụ cận đã có không ít người kéo đến xem náo nhiệt. Ai nấy đều kinh ngạc khi thấy Bùi Tú không hề tỏ ra sợ Cao Lượng.
Chẳng lẽ cô thực sự muốn ly hôn?
"Đi! Ly hôn ngay!" Cao Lượng cố nắm giữ thế chủ động.
Bùi Tú khẽ mỉm cười, "Yên tâm, chỉ cần đến Cục Dân Chính làm thủ tục, chúng ta sẽ là cặp đầu tiên nhận giấy ly hôn. Anh đã từ tỉnh về đây, người có hiểu biết, chắc cũng biết Cục Dân Chính không mở cửa lúc 7 giờ sáng. Vậy tại sao anh đến đây nói mấy lời vừa rồi? Chẳng phải là để cho người dân Lạc Tịch trấn biết anh muốn ly hôn với tôi sao."
Lúc này, Cao Linh lao tới, chen vào giữa Cao Lượng và Bùi Tú. Cô ta chỉ nghe được nửa câu sau của Bùi Tú, không nghe rõ nửa câu đầu, nên hống hách nói: "Anh trai tôi là một sinh viên có tương lai sáng lạn, dựa vào gì phải bị cô, một đứa thôn nữ, làm lỡ dở? Ly hôn thì cứ ly hôn! Bùi Tú, nếu cô dám làm khó anh trai tôi, tôi sẽ khiến cô không yên thân."
Nhìn Cao Linh giống như con rắn độc đang lè lưỡi, Bùi Tú không khỏi nghĩ đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ trong tiểu thuyết, bị rắn độc cắn chết. Có vẻ Cao Linh chính là người thực hiện.
Thật kỳ quái, trên đời lại có người mà nhìn đã khiến người khác liên tưởng đến loài động vật nào đó.
Cao Lượng thấy rõ biểu cảm và phản ứng của Bùi Tú, anh ta cảm thấy không ổn, vội kéo Cao Linh lại: "Cao Linh! Đây không phải chuyện của em, em mau về bệnh viện chăm sóc mẹ đi."
Cao Linh đương nhiên không chịu, cô ta nói: "Anh, anh thật sự quá hiền. Anh có biết không, anh sẽ tự hại mình vì lòng tốt của anh đấy! Còn hại cả gia đình chúng ta nữa. Sau này, khi lên tỉnh, anh sẽ trở thành trò cười vì Bùi Tú."
Trong lòng Cao Lượng đã nổi cơn giận, Cao Linh đang nói nhảm gì vậy? Khi nào anh ta đã nói muốn đưa cả nhà lên tỉnh?
Quả nhiên, anh ta đoán không sai. Ngoài bố mẹ cản trở, còn có cô em gái chẳng ra gì. Chính họ đã ép Bùi Tú đến mức phải phản kháng.
Nhìn đấy, các bác gái trước kia quan tâm đến Bùi Tú liền rối rít lên tiếng.
"Cao Lượng, chắc là có chút hiểu lầm thôi. Chuyện hôn nhân không phải trò đùa. Người trong nhà thì nên ngồi lại mà bàn bạc với nhau."
"Đúng vậy, Cao Lượng. Bùi Tú cũng là đứa mà chúng tôi nhìn lớn lên từ bé. Con bé này từ nhỏ đã không có bố mẹ, tuy bà nội không để thiếu ăn thiếu mặc, nhưng đối xử không được tốt lắm. Thật vất vả mới có được ngày lành như bây giờ, cậu hãy cho nó một cơ hội đi."
"Tiểu Tú, cháu mau xin lỗi Cao Lượng, rồi sau đó xin lỗi cả bố mẹ chồng đi."
So với những người xung quanh sốt ruột, Bùi Tú - người trong cuộc lại trông như đang xem kịch.
Cô xách thùng nước, bước chậm rãi lên bậc thềm, đứng đối diện với Cao Lượng, rồi đánh giá anh từ trên xuống dưới. Trên mặt, nụ cười châm chọc chẳng hề che giấu.
Cao Lượng bỗng thấy lo lắng không lý do.
Tin Cao Lượng trở lại Lạc Tịch trấn và đến nhà Bùi Tú lan nhanh. Phụ cận đã có không ít người kéo đến xem náo nhiệt. Ai nấy đều kinh ngạc khi thấy Bùi Tú không hề tỏ ra sợ Cao Lượng.
Chẳng lẽ cô thực sự muốn ly hôn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi! Ly hôn ngay!" Cao Lượng cố nắm giữ thế chủ động.
Bùi Tú khẽ mỉm cười, "Yên tâm, chỉ cần đến Cục Dân Chính làm thủ tục, chúng ta sẽ là cặp đầu tiên nhận giấy ly hôn. Anh đã từ tỉnh về đây, người có hiểu biết, chắc cũng biết Cục Dân Chính không mở cửa lúc 7 giờ sáng. Vậy tại sao anh đến đây nói mấy lời vừa rồi? Chẳng phải là để cho người dân Lạc Tịch trấn biết anh muốn ly hôn với tôi sao."
Lúc này, Cao Linh lao tới, chen vào giữa Cao Lượng và Bùi Tú. Cô ta chỉ nghe được nửa câu sau của Bùi Tú, không nghe rõ nửa câu đầu, nên hống hách nói: "Anh trai tôi là một sinh viên có tương lai sáng lạn, dựa vào gì phải bị cô, một đứa thôn nữ, làm lỡ dở? Ly hôn thì cứ ly hôn! Bùi Tú, nếu cô dám làm khó anh trai tôi, tôi sẽ khiến cô không yên thân."
Nhìn Cao Linh giống như con rắn độc đang lè lưỡi, Bùi Tú không khỏi nghĩ đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ trong tiểu thuyết, bị rắn độc cắn chết. Có vẻ Cao Linh chính là người thực hiện.
Thật kỳ quái, trên đời lại có người mà nhìn đã khiến người khác liên tưởng đến loài động vật nào đó.
Cao Lượng thấy rõ biểu cảm và phản ứng của Bùi Tú, anh ta cảm thấy không ổn, vội kéo Cao Linh lại: "Cao Linh! Đây không phải chuyện của em, em mau về bệnh viện chăm sóc mẹ đi."
Cao Linh đương nhiên không chịu, cô ta nói: "Anh, anh thật sự quá hiền. Anh có biết không, anh sẽ tự hại mình vì lòng tốt của anh đấy! Còn hại cả gia đình chúng ta nữa. Sau này, khi lên tỉnh, anh sẽ trở thành trò cười vì Bùi Tú."
Trong lòng Cao Lượng đã nổi cơn giận, Cao Linh đang nói nhảm gì vậy? Khi nào anh ta đã nói muốn đưa cả nhà lên tỉnh?
Quả nhiên, anh ta đoán không sai. Ngoài bố mẹ cản trở, còn có cô em gái chẳng ra gì. Chính họ đã ép Bùi Tú đến mức phải phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro