[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 31
2024-10-03 09:31:32
Bùi Tú mỉm cười nhìn Cao Linh, tay nâng nhẹ xấp tiền lên, tay còn lại gõ gõ vào mép tiền, phát ra tiếng "bạch bạch" như lật từng trang sách.
Ra là âm thanh của tiền bạc!
Sắc mặt Cao Linh dần dần chuyển từ trắng, sang xanh, rồi đỏ, cuối cùng đen thui.
Bùi Tú mỉm cười lạnh lùng, nhìn về phía Cao Lượng: "Cao Lượng, đừng giở mấy trò rẻ tiền này nữa! Số tiền này, chẳng phải là do nhà kia cho anh sao? Nhiều năm nay, họ lén lút, không dám đối mặt với tôi. Còn anh, nếu sau này vẫn muốn tiếp tục hưởng lợi từ họ, thì đừng có đến làm phiền tôi nữa. Ép tôi đến mức này, tôi sẽ lên tỉnh làm cho trời long đất lở."
Cao Lượng không tự chủ lùi lại một bước.
Người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau – Bùi Tú vừa nói gì vậy?
"9 giờ, gặp ở Cục Dân Chính."
Bùi Tú để lại câu nói ấy, xách thùng nước, đi về nhà.
Những người xem náo nhiệt không tự chủ mà dạt ra nhường đường.
Về đến nhà, Bùi Tú đóng cửa lớn, chặn hết mọi ánh mắt tò mò và bàn tán bên ngoài.
Nhìn thấy Đại Tráng đang đứng phòng vệ ở cửa sân, Bùi Tú cười tươi cúi xuống vuốt đầu chó: "Đại Tráng, rm lo cho chị à? Không sao đâu, chị là ai chứ, giỏi nhất là vạch mặt người xấu, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đại Tráng làm bộ lười biếng không thèm để ý, quay người đi về dưới mái hiên, nằm dài tiếp tục.
Bùi Tú buồn cười nói: “Đúng là một tên ngạo kiều! Được rồi, chị biết em là một đứa trẻ giấu cảm xúc, nhưng thực ra em rất quan tâm chị.”
Đại Tráng khó chịu chôn mặt xuống thấp hơn, không rõ có phải nó lại đảo mắt như trước không, vì Bùi Tú không thể nhìn thấy.
Lúc phơi xong quần áo, Bùi Tú vẫn nghe thấy tiếng bàn tán bên bờ sông. Tuy nghe không rõ từng câu, nhưng vẫn có thể nhận ra vài từ như: “Bùi Tú thân thế, tỉnh thành, Bùi lão thái thái, nhà kia…”
Đúng là hiệu quả mà Bùi Tú muốn.
Chuyện giấu tài thì Bùi Tú sao không hiểu. Trong thế giới ban đầu của Bùi Tú, từ khi còn nhỏ cô đã phải sống tự lập, và khi trưởng thành, cô vẫn là một phụ nữ sống một mình.
Trong thời đại nào cũng có nguy hiểm rình rập, huống chi là những năm cuối 80. Một cô gái trẻ sống một mình, mà còn nắm giữ số tiền lớn, thật không an toàn chút nào.
Bùi Tú đành phải nói một số lời mập mờ, khiến người dân Lạc Tịch trấn phải suy đoán về thân thế của cô. Mọi người đều cho rằng cô có thể có bố mẹ quyền lực, nhưng vì lý do đặc biệt nào đó mà không thể nuôi cô bên cạnh.
Dù vậy, họ vẫn luôn rất quan tâm đến tình hình của Bùi Tú. Hiện nay, với chính sách cải cách mở cửa, nhiều sai lầm năm xưa đã được sửa chữa, biết đâu ngày nào đó Bùi Tú sẽ được bố mẹ đón về. Ai dám có ý định chiếm đoạt tiền của Bùi Tú, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Mọi người càng bàn luận, càng cảm thấy mình phân tích rất hợp lý, vì có quá nhiều bằng chứng.
Ra là âm thanh của tiền bạc!
Sắc mặt Cao Linh dần dần chuyển từ trắng, sang xanh, rồi đỏ, cuối cùng đen thui.
Bùi Tú mỉm cười lạnh lùng, nhìn về phía Cao Lượng: "Cao Lượng, đừng giở mấy trò rẻ tiền này nữa! Số tiền này, chẳng phải là do nhà kia cho anh sao? Nhiều năm nay, họ lén lút, không dám đối mặt với tôi. Còn anh, nếu sau này vẫn muốn tiếp tục hưởng lợi từ họ, thì đừng có đến làm phiền tôi nữa. Ép tôi đến mức này, tôi sẽ lên tỉnh làm cho trời long đất lở."
Cao Lượng không tự chủ lùi lại một bước.
Người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau – Bùi Tú vừa nói gì vậy?
"9 giờ, gặp ở Cục Dân Chính."
Bùi Tú để lại câu nói ấy, xách thùng nước, đi về nhà.
Những người xem náo nhiệt không tự chủ mà dạt ra nhường đường.
Về đến nhà, Bùi Tú đóng cửa lớn, chặn hết mọi ánh mắt tò mò và bàn tán bên ngoài.
Nhìn thấy Đại Tráng đang đứng phòng vệ ở cửa sân, Bùi Tú cười tươi cúi xuống vuốt đầu chó: "Đại Tráng, rm lo cho chị à? Không sao đâu, chị là ai chứ, giỏi nhất là vạch mặt người xấu, sẽ không có chuyện gì đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Tráng làm bộ lười biếng không thèm để ý, quay người đi về dưới mái hiên, nằm dài tiếp tục.
Bùi Tú buồn cười nói: “Đúng là một tên ngạo kiều! Được rồi, chị biết em là một đứa trẻ giấu cảm xúc, nhưng thực ra em rất quan tâm chị.”
Đại Tráng khó chịu chôn mặt xuống thấp hơn, không rõ có phải nó lại đảo mắt như trước không, vì Bùi Tú không thể nhìn thấy.
Lúc phơi xong quần áo, Bùi Tú vẫn nghe thấy tiếng bàn tán bên bờ sông. Tuy nghe không rõ từng câu, nhưng vẫn có thể nhận ra vài từ như: “Bùi Tú thân thế, tỉnh thành, Bùi lão thái thái, nhà kia…”
Đúng là hiệu quả mà Bùi Tú muốn.
Chuyện giấu tài thì Bùi Tú sao không hiểu. Trong thế giới ban đầu của Bùi Tú, từ khi còn nhỏ cô đã phải sống tự lập, và khi trưởng thành, cô vẫn là một phụ nữ sống một mình.
Trong thời đại nào cũng có nguy hiểm rình rập, huống chi là những năm cuối 80. Một cô gái trẻ sống một mình, mà còn nắm giữ số tiền lớn, thật không an toàn chút nào.
Bùi Tú đành phải nói một số lời mập mờ, khiến người dân Lạc Tịch trấn phải suy đoán về thân thế của cô. Mọi người đều cho rằng cô có thể có bố mẹ quyền lực, nhưng vì lý do đặc biệt nào đó mà không thể nuôi cô bên cạnh.
Dù vậy, họ vẫn luôn rất quan tâm đến tình hình của Bùi Tú. Hiện nay, với chính sách cải cách mở cửa, nhiều sai lầm năm xưa đã được sửa chữa, biết đâu ngày nào đó Bùi Tú sẽ được bố mẹ đón về. Ai dám có ý định chiếm đoạt tiền của Bùi Tú, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Mọi người càng bàn luận, càng cảm thấy mình phân tích rất hợp lý, vì có quá nhiều bằng chứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro