[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 50
2024-10-03 09:31:32
Đột nhiên, từ khóe mắt, Cao Linh thấy một con vật lớn lao về phía mình. Cô ta quay lại và thấy đó là... một con sói!
“A a!!!” Cao Linh sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cố lùi lại phía sau.
Ngươi mới là sói! Cả nhà ngươi đều là sói! Tao đây là chó Đức!
Đại Tráng dừng lại mọi động tác, liếc nhìn Cao Linh với ánh mắt khinh bỉ. Rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh thầy Lý, trông như một vị thần bảo hộ.
Nghe thấy tiếng ồn ào, Bùi Tú cùng đám học sinh tiểu học liền chạy ra cổng trường.
Một cậu bé nghịch ngợm nhảy ra đầu tiên, còn Bùi Tú vừa chạy đến thì thấy cậu ta chỉ vào Cao Linh đang ngồi dưới đất, cười lớn: "Ha ha, mắc cười quá đi! Lớn rồi mà còn tè ra quần."
Cả đám trẻ nhất loạt nhìn vào quần Cao Linh rồi cười rộ lên thành một đoàn.
Cao Linh vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa sợ hãi con chó trông lúc nào cũng như sẵn sàng lao vào cắn đứt cổ mình. Đó là con chó của Bùi Tú!
Bùi Tú biết rất rõ rằng Cao Linh là một người có tâm lý cực kỳ vặn vẹo và đạo đức rất thấp, không thể để cô ta ghi hận bọn trẻ vì những lời vô tư của chúng.
"Được rồi, nghe chị đây, bây giờ tất cả trở về trường học. Ngồi yên vị! Nếu không buổi chiều không có giờ kể chuyện nữa đâu."
Đám trẻ lại đồng loạt trở về sân trường.
Bùi Tú đỡ thầy Lý, sắc mặt ông có chút tái nhợt: “Thầy Lý, chúng ta đi thôi. Một lát nữa thầy còn phải dạy bọn trẻ tiết Toán nữa mà.”
Bùi Tú và thầy Lý quay trở lại sân trường, Đại Tráng từ từ liếc nhìn Cao Linh.
Cao Linh không dám trừng mắt nhìn theo bóng hai người phía trước, cô ta vội vàng đứng dậy chạy về nhà.
Thời gian sau đó, Bùi Tú phát hiện rằng mặc dù thầy Lý vẫn tận tâm giảng dạy, nhưng rõ ràng tâm trạng của ông không tốt.
Chạng vạng, Bùi Tú mời thầy Lý đến nhà mình ăn cơm, Nhân tiện muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Cao Linh đã nói gì khiến thầy buồn như vậy.
Thầy Lý vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc ngày mai sẽ khai giảng, và còn một số điều quan trọng cần nói với Bùi Tú, ông liền đồng ý.
Trong sân, Bùi Tú dọn một chiếc bàn nhỏ, pha trà cúc hoa cho thầy Lý và nói: “Thầy Lý, thầy đợi một chút, nửa giờ nữa là có cơm rồi.”
Thực đơn gồm có rau hẹ xào tôm sông, dưa leo trộn, canh bí đỏ nấu trứng và đậu Hà Lan xào thịt.
Nhìn ba món mặn một món canh đầy đủ màu sắc và hương vị, thầy Lý hơi ngạc nhiên nói: “Quả nhiên giống như mọi người nói, em đúng là rất khéo tay.”
“Cảm ơn thầy Lý, chúng ta ăn trước nhé. Em đói quá sau một ngày bận rộn.”
Lần đầu ngồi ăn cùng bàn với thầy Lý, Bùi Tú chú ý thấy ông vẫn duy trì phong thái nho nhã, lịch sự như thời còn trẻ.
Trong khi Bùi Tú quan sát thầy Lý, thầy cũng đang quan sát cô.
Hơn mười năm trước, khi hiệu trưởng cũ của trường tiểu học về lại thành phố, ông từng nhắc đến Bùi Tú với thầy Lý.
Hiệu trưởng nói rằng đứa trẻ này có trí thông minh và linh hoạt, nếu được bồi dưỡng tốt, sau này nhất định sẽ thành tài. Nhưng do thầy Lý có lý lịch không tốt, vụ sửa lại bản án oan cũng chỉ mới được xử lý cách đây hai năm.
“A a!!!” Cao Linh sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cố lùi lại phía sau.
Ngươi mới là sói! Cả nhà ngươi đều là sói! Tao đây là chó Đức!
Đại Tráng dừng lại mọi động tác, liếc nhìn Cao Linh với ánh mắt khinh bỉ. Rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh thầy Lý, trông như một vị thần bảo hộ.
Nghe thấy tiếng ồn ào, Bùi Tú cùng đám học sinh tiểu học liền chạy ra cổng trường.
Một cậu bé nghịch ngợm nhảy ra đầu tiên, còn Bùi Tú vừa chạy đến thì thấy cậu ta chỉ vào Cao Linh đang ngồi dưới đất, cười lớn: "Ha ha, mắc cười quá đi! Lớn rồi mà còn tè ra quần."
Cả đám trẻ nhất loạt nhìn vào quần Cao Linh rồi cười rộ lên thành một đoàn.
Cao Linh vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa sợ hãi con chó trông lúc nào cũng như sẵn sàng lao vào cắn đứt cổ mình. Đó là con chó của Bùi Tú!
Bùi Tú biết rất rõ rằng Cao Linh là một người có tâm lý cực kỳ vặn vẹo và đạo đức rất thấp, không thể để cô ta ghi hận bọn trẻ vì những lời vô tư của chúng.
"Được rồi, nghe chị đây, bây giờ tất cả trở về trường học. Ngồi yên vị! Nếu không buổi chiều không có giờ kể chuyện nữa đâu."
Đám trẻ lại đồng loạt trở về sân trường.
Bùi Tú đỡ thầy Lý, sắc mặt ông có chút tái nhợt: “Thầy Lý, chúng ta đi thôi. Một lát nữa thầy còn phải dạy bọn trẻ tiết Toán nữa mà.”
Bùi Tú và thầy Lý quay trở lại sân trường, Đại Tráng từ từ liếc nhìn Cao Linh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Linh không dám trừng mắt nhìn theo bóng hai người phía trước, cô ta vội vàng đứng dậy chạy về nhà.
Thời gian sau đó, Bùi Tú phát hiện rằng mặc dù thầy Lý vẫn tận tâm giảng dạy, nhưng rõ ràng tâm trạng của ông không tốt.
Chạng vạng, Bùi Tú mời thầy Lý đến nhà mình ăn cơm, Nhân tiện muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Cao Linh đã nói gì khiến thầy buồn như vậy.
Thầy Lý vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc ngày mai sẽ khai giảng, và còn một số điều quan trọng cần nói với Bùi Tú, ông liền đồng ý.
Trong sân, Bùi Tú dọn một chiếc bàn nhỏ, pha trà cúc hoa cho thầy Lý và nói: “Thầy Lý, thầy đợi một chút, nửa giờ nữa là có cơm rồi.”
Thực đơn gồm có rau hẹ xào tôm sông, dưa leo trộn, canh bí đỏ nấu trứng và đậu Hà Lan xào thịt.
Nhìn ba món mặn một món canh đầy đủ màu sắc và hương vị, thầy Lý hơi ngạc nhiên nói: “Quả nhiên giống như mọi người nói, em đúng là rất khéo tay.”
“Cảm ơn thầy Lý, chúng ta ăn trước nhé. Em đói quá sau một ngày bận rộn.”
Lần đầu ngồi ăn cùng bàn với thầy Lý, Bùi Tú chú ý thấy ông vẫn duy trì phong thái nho nhã, lịch sự như thời còn trẻ.
Trong khi Bùi Tú quan sát thầy Lý, thầy cũng đang quan sát cô.
Hơn mười năm trước, khi hiệu trưởng cũ của trường tiểu học về lại thành phố, ông từng nhắc đến Bùi Tú với thầy Lý.
Hiệu trưởng nói rằng đứa trẻ này có trí thông minh và linh hoạt, nếu được bồi dưỡng tốt, sau này nhất định sẽ thành tài. Nhưng do thầy Lý có lý lịch không tốt, vụ sửa lại bản án oan cũng chỉ mới được xử lý cách đây hai năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro