[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 6
2024-10-03 09:31:32
Cao Linh nghiến răng, định giơ tay tấn công Bùi Tú. Nhưng cây gậy vốn dùng để chặn cửa sổ đột nhiên bị Bùi Tú chộp lấy, chĩa thẳng vào cổ cô ta.
Bùi Tú nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Biến đi.”
Một luồng giận dữ xông thẳng lên đầu Cao Linh. Đời trước, người giúp việc như Bùi Tú cũng dám nói chuyện với cô ta theo kiểu này sao?
Trong đầu, Cao Linh đã tẩn Bùi Tú mấy trăm lần, mắng cô không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhìn thái độ hiện tại của Bùi Tú, Cao Linh không dám làm gì.
Bùi Tú bây giờ như con báo trong chương trình “Thế giới động vật” mà cháu trai cô ta thích xem, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên cắn đứt cổ con mồi. Mà con mồi chính là cô ta.
“Bùi Tú! Mày cứ chờ đấy! Rất nhanh thôi, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đụng vào tao!”
Buông lời đe dọa, Cao Linh bỏ đi.
Đi được một đoạn, cố giữ vẻ kiêu kỳ, Cao Linh lại phải quay lại nhặt đồ đạc bị Bùi Tú ném ra.
Không còn cách nào khác. Cô ta đã trọng sinh trở lại một tuần rồi, thử đủ cách mà vẫn không thể quay về thế kỷ 21 để hưởng điều hòa.
Đống đồ bị ném đi đều là quần áo đẹp và đồ chơi khiến bạn bè cùng trang lứa phải ghen tỵ. Nếu không lấy về, sao cô ta có thể hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác?
Mặc dù sau này lên tỉnh thành, cô ta đã cố gắng để người ta nghĩ cô ta là người thành thị thực thụ, không muốn ai biết rằng mình xuất thân từ Lạc Tịch Trấn, thành phố Tùng Bắc. Nhưng cô ta vẫn thường nhớ lại những ánh mắt ngưỡng mộ khi anh trai cô ta thi đậu đại học. Cô ta thích cảm giác đó...
Đêm qua mưa suốt nửa đêm, Cao Linh vừa về đến nhà Bùi Tú. Nhìn thấy đồ của mình trôi nổi trong bùn nước, tức đến nghẹn, chỉ muốn quay lại cãi nhau với Bùi Tú. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nhưng khi nhớ lại vẻ mặt của Bùi Tú lúc nãy, cô ta đành phải từ bỏ.
“Bùi Tú! Tao sẽ bắt anh tao ly hôn với mày, mày không soi gương xem mình là cái thá gì mà đòi làm chị dâu tao?” Cao Linh hét lớn, buông lời cay độc từ phía dưới lên, vọng vào tai Bùi Tú đứng trên lầu.
Tiếng la hét của Cao Linh nghe không khác gì tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai Bùi Tú. Ruồi muỗi thì chỉ cần đập một cái là chết, nhưng đánh chết người thì lại vi phạm pháp luật.
Xuyên đến đây, tiêu chuẩn sống của Bùi Tú đã giảm xuống, nên cô càng không muốn ủy khuất bản thân. Cô cầm một chiếc áo sơ mi mới của Cao Linh dùng làm găng tay, nhấc cái ống nhổ mà Cao Linh dùng đêm qua, lại bước ra bên cửa sổ.
Sau đó, những lời mắng chửi ầm ĩ của Cao Linh vang lên khiến cả hàng xóm đều nghe thấy. Họ vừa ghét cái thói thô lỗ của Cao Linh, vừa đồng cảm với Bùi Tú.
Khi Cao Linh về nhà, toàn thân lấm lem khiến em trai cô ta Cao Binh, ghét bỏ. Những chuyện đó, Bùi Tú không quan tâm, cũng không hứng thú.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Bùi Tú phải suy nghĩ về vấn đề sinh tồn tiếp theo. Nguyên chủ đúng là rất khéo tay, nấu ăn ngon và biết chịu cực. Theo cốt truyện trong tiểu thuyết và cảm nhận của cô mấy giờ qua, cuộc sống sung túc sau này của anh em nhà họ Cao đều là nhờ hút máu của Bùi Tú.
Bùi Tú nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Biến đi.”
Một luồng giận dữ xông thẳng lên đầu Cao Linh. Đời trước, người giúp việc như Bùi Tú cũng dám nói chuyện với cô ta theo kiểu này sao?
Trong đầu, Cao Linh đã tẩn Bùi Tú mấy trăm lần, mắng cô không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhìn thái độ hiện tại của Bùi Tú, Cao Linh không dám làm gì.
Bùi Tú bây giờ như con báo trong chương trình “Thế giới động vật” mà cháu trai cô ta thích xem, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên cắn đứt cổ con mồi. Mà con mồi chính là cô ta.
“Bùi Tú! Mày cứ chờ đấy! Rất nhanh thôi, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đụng vào tao!”
Buông lời đe dọa, Cao Linh bỏ đi.
Đi được một đoạn, cố giữ vẻ kiêu kỳ, Cao Linh lại phải quay lại nhặt đồ đạc bị Bùi Tú ném ra.
Không còn cách nào khác. Cô ta đã trọng sinh trở lại một tuần rồi, thử đủ cách mà vẫn không thể quay về thế kỷ 21 để hưởng điều hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đống đồ bị ném đi đều là quần áo đẹp và đồ chơi khiến bạn bè cùng trang lứa phải ghen tỵ. Nếu không lấy về, sao cô ta có thể hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác?
Mặc dù sau này lên tỉnh thành, cô ta đã cố gắng để người ta nghĩ cô ta là người thành thị thực thụ, không muốn ai biết rằng mình xuất thân từ Lạc Tịch Trấn, thành phố Tùng Bắc. Nhưng cô ta vẫn thường nhớ lại những ánh mắt ngưỡng mộ khi anh trai cô ta thi đậu đại học. Cô ta thích cảm giác đó...
Đêm qua mưa suốt nửa đêm, Cao Linh vừa về đến nhà Bùi Tú. Nhìn thấy đồ của mình trôi nổi trong bùn nước, tức đến nghẹn, chỉ muốn quay lại cãi nhau với Bùi Tú. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nhưng khi nhớ lại vẻ mặt của Bùi Tú lúc nãy, cô ta đành phải từ bỏ.
“Bùi Tú! Tao sẽ bắt anh tao ly hôn với mày, mày không soi gương xem mình là cái thá gì mà đòi làm chị dâu tao?” Cao Linh hét lớn, buông lời cay độc từ phía dưới lên, vọng vào tai Bùi Tú đứng trên lầu.
Tiếng la hét của Cao Linh nghe không khác gì tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai Bùi Tú. Ruồi muỗi thì chỉ cần đập một cái là chết, nhưng đánh chết người thì lại vi phạm pháp luật.
Xuyên đến đây, tiêu chuẩn sống của Bùi Tú đã giảm xuống, nên cô càng không muốn ủy khuất bản thân. Cô cầm một chiếc áo sơ mi mới của Cao Linh dùng làm găng tay, nhấc cái ống nhổ mà Cao Linh dùng đêm qua, lại bước ra bên cửa sổ.
Sau đó, những lời mắng chửi ầm ĩ của Cao Linh vang lên khiến cả hàng xóm đều nghe thấy. Họ vừa ghét cái thói thô lỗ của Cao Linh, vừa đồng cảm với Bùi Tú.
Khi Cao Linh về nhà, toàn thân lấm lem khiến em trai cô ta Cao Binh, ghét bỏ. Những chuyện đó, Bùi Tú không quan tâm, cũng không hứng thú.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Bùi Tú phải suy nghĩ về vấn đề sinh tồn tiếp theo. Nguyên chủ đúng là rất khéo tay, nấu ăn ngon và biết chịu cực. Theo cốt truyện trong tiểu thuyết và cảm nhận của cô mấy giờ qua, cuộc sống sung túc sau này của anh em nhà họ Cao đều là nhờ hút máu của Bùi Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro