Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 12
Lệnh Vụ
2024-09-03 16:37:16
Nghe tiếng gọi của cháu trai, bà Ôn tưởng cậu bị làm sao nên vội vàng chạy ra khỏi nhà. Bà nhìn thấy Ôn Độ đang bế một bé gái lem luốc đi vào.
Nhìn kỹ khuôn mặt của bé gái, đôi mắt già nua của bà bỗng trào ra những giọt nước mắt.
“Oanh Oanh?” Bà nội không tin vào mắt mình, nhìn thấy cháu gái trông giống như ăn xin, bà ôm lấy ngực gào khóc nức nở: “Trời ơi Oanh Oanh của bà! Bọn buôn người độc ác, chó má không bằng súc vật, sao chúng nó không xuống địa ngục đi!”
Trước đây, bà Ôn không thích đứa cháu gái này, bà cho rằng cô bé mệnh không tốt, vừa sinh ra mẹ đã bỏ đi. Mãi đến khi cháu gái mất tích, bà mới biết đứa cháu gái bị bà lạnh nhạt này quan trọng đến nhường nào trong lòng bà.
Mất đi đứa cháu gái này, cả ngôi nhà như sụp đổ.
Bà Ôn ôm chặt cháu gái thất lạc mới tìm lại được, sợ cô bé lại biến mất một lần nữa.
“Bà nội đừng khóc, sau này Oanh Oanh sẽ không đi đâu nữa, ở nhà cho bà nội mắng.”
Bà Ôn nức nở, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cau có nói: “Sau này bà không mắng con nữa.”
“Bà nội, bà tốt quá!”
Oanh Oanh chủ động ôm bà, không còn sợ bà như trước khi bị bắt cóc nữa. Cô bé biết bà nội thương cô bé nhất, nếu bà thích mắng thì cứ mắng là được rồi.
“Nếu bà không tốt thì sao có thể vất vả nuôi nấng con nên người như thế này? Con tưởng bà là cái bà mẹ vô lương tâm như mẹ đẻ của con à? Sinh con ra rồi bỏ đi, mặc kệ sống chết!”
Bà Ôn không nỡ mắng cháu gái, quay đầu đi mắng con dâu:
“Bọn trí thức thanh niên ấy chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
“Làm không nổi việc, ăn không đủ no, lại sợ chết rét, mới gả về nhà này.”
Còn tưởng cô ta có thể kiên định sống với con trai mình cả đời, ai ngờ vừa nghe tin được về thành phố là khóc lóc van xin đòi con trai bà. Con trai bà cũng là thứ vô dụng, tin lời ngon ngọt của con đàn bà ấy, ly hôn với cô ta, còn đích thân đưa cô ta ra ga tàu.
Kết quả thì hay rồi con đàn bà đó đi rồi là đi luôn.
Tin tức cũng chẳng có.
Đừng nói là con trai, ngay cả đứa con gái mới sinh ra cũng không cần.
“Bà ơi, bà tắm rửa và thay quần áo cho Oanh Oanh trước, rồi nấu cho em ấy món gì ngon ngon nhé. Con nghĩ là em ấy vẫn chưa no.”
Bà nội nhìn đôi mắt trũng sâu của đứa cháu gái gầy gò, xót xa nói: “Bà nấu món ngon cho Oanh Oanh ăn nhé, bà nhớ Oanh Oanh thích ăn canh trứng hấp nhất. Bà sẽ hấp cho con ba quả trứng gà.”
Bà nội đun một nồi nước ấm và một nồi khác nấu trứng cho Oanh Oanh.
Nhìn kỹ khuôn mặt của bé gái, đôi mắt già nua của bà bỗng trào ra những giọt nước mắt.
“Oanh Oanh?” Bà nội không tin vào mắt mình, nhìn thấy cháu gái trông giống như ăn xin, bà ôm lấy ngực gào khóc nức nở: “Trời ơi Oanh Oanh của bà! Bọn buôn người độc ác, chó má không bằng súc vật, sao chúng nó không xuống địa ngục đi!”
Trước đây, bà Ôn không thích đứa cháu gái này, bà cho rằng cô bé mệnh không tốt, vừa sinh ra mẹ đã bỏ đi. Mãi đến khi cháu gái mất tích, bà mới biết đứa cháu gái bị bà lạnh nhạt này quan trọng đến nhường nào trong lòng bà.
Mất đi đứa cháu gái này, cả ngôi nhà như sụp đổ.
Bà Ôn ôm chặt cháu gái thất lạc mới tìm lại được, sợ cô bé lại biến mất một lần nữa.
“Bà nội đừng khóc, sau này Oanh Oanh sẽ không đi đâu nữa, ở nhà cho bà nội mắng.”
Bà Ôn nức nở, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cau có nói: “Sau này bà không mắng con nữa.”
“Bà nội, bà tốt quá!”
Oanh Oanh chủ động ôm bà, không còn sợ bà như trước khi bị bắt cóc nữa. Cô bé biết bà nội thương cô bé nhất, nếu bà thích mắng thì cứ mắng là được rồi.
“Nếu bà không tốt thì sao có thể vất vả nuôi nấng con nên người như thế này? Con tưởng bà là cái bà mẹ vô lương tâm như mẹ đẻ của con à? Sinh con ra rồi bỏ đi, mặc kệ sống chết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Ôn không nỡ mắng cháu gái, quay đầu đi mắng con dâu:
“Bọn trí thức thanh niên ấy chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
“Làm không nổi việc, ăn không đủ no, lại sợ chết rét, mới gả về nhà này.”
Còn tưởng cô ta có thể kiên định sống với con trai mình cả đời, ai ngờ vừa nghe tin được về thành phố là khóc lóc van xin đòi con trai bà. Con trai bà cũng là thứ vô dụng, tin lời ngon ngọt của con đàn bà ấy, ly hôn với cô ta, còn đích thân đưa cô ta ra ga tàu.
Kết quả thì hay rồi con đàn bà đó đi rồi là đi luôn.
Tin tức cũng chẳng có.
Đừng nói là con trai, ngay cả đứa con gái mới sinh ra cũng không cần.
“Bà ơi, bà tắm rửa và thay quần áo cho Oanh Oanh trước, rồi nấu cho em ấy món gì ngon ngon nhé. Con nghĩ là em ấy vẫn chưa no.”
Bà nội nhìn đôi mắt trũng sâu của đứa cháu gái gầy gò, xót xa nói: “Bà nấu món ngon cho Oanh Oanh ăn nhé, bà nhớ Oanh Oanh thích ăn canh trứng hấp nhất. Bà sẽ hấp cho con ba quả trứng gà.”
Bà nội đun một nồi nước ấm và một nồi khác nấu trứng cho Oanh Oanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro