Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 32
Lệnh Vụ
2024-09-03 16:37:16
Trên đường đạp xe về nhà, cậu hỏi Triệu Đại Hà: “Chú Triệu, tên buôn người này chắc chắn hành động không đơn độc, chú nghĩ đồn trưởng Lý có thể bắt được những tên buôn người còn lại không?”
Theo lời khai của tên buôn người này, còn có một người phụ nữ tên là chị Hồng.
Chị Hồng mới là kẻ thực sự tàn độc.
Trong tay cô ta có rất nhiều người, bọn chúng là một băng nhóm lớn, thuộc kiểu hoạt động tập thể. Tên buôn người ban nãy chỉ là một tên tay sai nhỏ bé, bắt được chị Hồng mới có thể triệt phá được cả băng nhóm tội phạm.
Bà nội của cậu đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở gian ngoài khâu vá, bên cạnh đặt chiếc giỏ nhỏ đựng kim chỉ và vài mảnh vải vụn. Từ nhỏ đến lớn, quần áo của Ôn Độ ít khi bị rách mới vá lại, hầu hết đều vá khi còn mới.
“Oanh Oanh đâu rồi ạ?”
“Ngủ sớm rồi.”
“Sao lại ngủ sớm thế?” Ôn Độ vén rèm nhìn vào trong, thấy em gái ngủ rất ngon.
“Một đứa trẻ kéo theo một đứa trẻ khác từ trên núi Đại Hắc trốn về. Còn không dám đi đường lớn mà phải vòng qua núi mới về được. Con bé có thể tìm được đường về nhà đã là tốt lắm rồi. Chẳng phải nên ngủ ngon mấy ngày sao?”
Bà Ôn khâu quần áo xong, dùng răng cắn đứt chỉ, cất giỏ nhỏ lên kệ, rồi lại đi từ gian trong ra.
Bà mở nắp nồi, gọi cháu trai cả ăn cơm: “Cơm trong nồi cả đấy, con tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
“Ba con đâu ạ?”
Ôn Độ bưng cơm ra đặt trên bàn bếp, tự lấy cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh bàn bếp ăn cơm.
“Đi chơi rồi, còn có thể đi đâu được nữa.”
Bà Ôn khinh thường con trai, nhưng lại không nỡ mắng con, nhiều nhất chỉ là nói bóng gió vài câu sau lưng.
Ôn Độ biết sở thích của ba cậu là thích chơi bài với mọi người. Chơi bài thì ít mà người thì đông, đều là một đám người vây quanh bốn người đánh bài. Ai đi rồi thì người khác lập tức thế chỗ.
Ba cậu có thể ở đó xem đến nửa đêm mới về.
Ôn Độ ăn xong cơm, dùng nước nóng trong nồi tắm rửa, rồi nằm trong phòng.
Lúc này cậu mới có thời gian để nghĩ về mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay giống như một giấc mơ, vô cùng không chân thực.
Cậu đưa tay véo véo cánh tay của mình, cảm giác đau đớn khiến cậu nhận ra một cách chân thực rằng, tất cả điều này không phải là mơ.
Em gái đã về, đang nằm ngủ ở gian nhà phía tây.
Cậu đã trở lại năm mười hai tuổi.
Năm nay, cậu mới lên lớp sáu.
Vì em gái bị mất tích, cậu đã chọn nghỉ học, rời khỏi thôn để đi tìm em. Cậu đi tất cả các khe núi lân cận, nhưng vẫn không tìm thấy em gái, nên đành ra ngoài tìm.
Theo lời khai của tên buôn người này, còn có một người phụ nữ tên là chị Hồng.
Chị Hồng mới là kẻ thực sự tàn độc.
Trong tay cô ta có rất nhiều người, bọn chúng là một băng nhóm lớn, thuộc kiểu hoạt động tập thể. Tên buôn người ban nãy chỉ là một tên tay sai nhỏ bé, bắt được chị Hồng mới có thể triệt phá được cả băng nhóm tội phạm.
Bà nội của cậu đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở gian ngoài khâu vá, bên cạnh đặt chiếc giỏ nhỏ đựng kim chỉ và vài mảnh vải vụn. Từ nhỏ đến lớn, quần áo của Ôn Độ ít khi bị rách mới vá lại, hầu hết đều vá khi còn mới.
“Oanh Oanh đâu rồi ạ?”
“Ngủ sớm rồi.”
“Sao lại ngủ sớm thế?” Ôn Độ vén rèm nhìn vào trong, thấy em gái ngủ rất ngon.
“Một đứa trẻ kéo theo một đứa trẻ khác từ trên núi Đại Hắc trốn về. Còn không dám đi đường lớn mà phải vòng qua núi mới về được. Con bé có thể tìm được đường về nhà đã là tốt lắm rồi. Chẳng phải nên ngủ ngon mấy ngày sao?”
Bà Ôn khâu quần áo xong, dùng răng cắn đứt chỉ, cất giỏ nhỏ lên kệ, rồi lại đi từ gian trong ra.
Bà mở nắp nồi, gọi cháu trai cả ăn cơm: “Cơm trong nồi cả đấy, con tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
“Ba con đâu ạ?”
Ôn Độ bưng cơm ra đặt trên bàn bếp, tự lấy cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh bàn bếp ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi chơi rồi, còn có thể đi đâu được nữa.”
Bà Ôn khinh thường con trai, nhưng lại không nỡ mắng con, nhiều nhất chỉ là nói bóng gió vài câu sau lưng.
Ôn Độ biết sở thích của ba cậu là thích chơi bài với mọi người. Chơi bài thì ít mà người thì đông, đều là một đám người vây quanh bốn người đánh bài. Ai đi rồi thì người khác lập tức thế chỗ.
Ba cậu có thể ở đó xem đến nửa đêm mới về.
Ôn Độ ăn xong cơm, dùng nước nóng trong nồi tắm rửa, rồi nằm trong phòng.
Lúc này cậu mới có thời gian để nghĩ về mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay giống như một giấc mơ, vô cùng không chân thực.
Cậu đưa tay véo véo cánh tay của mình, cảm giác đau đớn khiến cậu nhận ra một cách chân thực rằng, tất cả điều này không phải là mơ.
Em gái đã về, đang nằm ngủ ở gian nhà phía tây.
Cậu đã trở lại năm mười hai tuổi.
Năm nay, cậu mới lên lớp sáu.
Vì em gái bị mất tích, cậu đã chọn nghỉ học, rời khỏi thôn để đi tìm em. Cậu đi tất cả các khe núi lân cận, nhưng vẫn không tìm thấy em gái, nên đành ra ngoài tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro