Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 34
Lệnh Vụ
2024-09-03 16:37:16
“Con muốn kiếm chút tiền.”
Ôn Độ biết bà nội mình rất tinh ý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với bà, nếu bà đồng ý thì sẽ cho tiền.
Bà Ôn cau mày, nhét củi vào trong bếp lò, vỗ vỗ tay, rồi xoay người hỏi cậu một cách trịnh trọng: “Nói đi, con muốn kiếm tiền bằng cách nào?”
“Từ năm ngoái, ở huyện chúng ta có người đi vào miền nam lấy quần áo về bán, kiếm được nhiều tiền lắm. Con cũng định đi xem thử, đến lúc đó sẽ mua một số thứ từ miền nam về bán.”
Nói xong Ôn Độ nhìn bà Ôn.
Bà Ôn hồi trẻ cũng là một đại mỹ nhân hiếm có, xuất thân bà cao quý và còn biết đọc sách viết chữ. Con trai bà giống bà, cháu trai cháu gái cũng có nét của bà.
Năm nay bà đã lớn tuổi, cau mày trông rất uy nghiêm. Nếu Ôn Thiều Ngọc ở đây, chắc chắn sẽ không dám nói một lời nào. Đừng thấy bà cưng chiều hắn, đó đều là chuyện trước khi cháu trai bà ra đời.
Giờ bà Ôn chỉ thấy hắn là một người chướng mắt.
“Bà nội.”
Kiếp này Ôn Độ đã không còn biết nũng nịu, hai chữ “bà nội” cũng thốt ra rất cứng ngắc.
Bà Ôn nhìn đứa cháu đích tôn, dáng người giống hệt ông nội cậu, cao lêu nghêu, cao hơn ba cậu cả nửa cái đầu. Mới mười hai tuổi mà trông đã ra dáng hơn cả ba.
“Tiểu Độ, con mới mười hai tuổi thôi. Bằng tuổi con bây giờ ông nội con đã đi khắp nam bắc kiếm được số tiền lớn đầu tiên. Sau này, cả mấy dãy phố trong trấn đều là cửa hàng nhà mình.”
“Nếu như ông nội con không sớm nhận ra thời cuộc khó khăn, bán cửa hàng đi, thì bà cũng không thể nuôi dưỡng cô cả và ba con được đến ngày hôm nay.” Bà Ôn vừa nói vừa đứng dậy, đi vào phòng mở tủ, trong tủ chất đầy những tấm vải đã cũ kỹ.
Bà lấy từ dưới cùng ra một chiếc khăn tay, thậm chí còn không mở ra, đã nhét cả chiếc khăn tay vào tay Ôn Độ.
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà mình, tổng cộng là ba trăm năm mươi đồng. Mỗi tháng cô cả sẽ đưa cho bà mười đồng, những năm qua, nhà mình đều nhờ cô cả nuôi dưỡng. “
“Bà nói cho con biết điều này là để dặn dò con, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài, cũng phải lo cho bản thân mình trước. Mất tiền cũng không sao cả, chỉ cần con bình an trở về là được. Đừng để sau này bà chết rồi, xuống dưới gặp ông nội con không biết ăn nói thế nào.”
Ôn Độ biết bà nội mình rất tinh ý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với bà, nếu bà đồng ý thì sẽ cho tiền.
Bà Ôn cau mày, nhét củi vào trong bếp lò, vỗ vỗ tay, rồi xoay người hỏi cậu một cách trịnh trọng: “Nói đi, con muốn kiếm tiền bằng cách nào?”
“Từ năm ngoái, ở huyện chúng ta có người đi vào miền nam lấy quần áo về bán, kiếm được nhiều tiền lắm. Con cũng định đi xem thử, đến lúc đó sẽ mua một số thứ từ miền nam về bán.”
Nói xong Ôn Độ nhìn bà Ôn.
Bà Ôn hồi trẻ cũng là một đại mỹ nhân hiếm có, xuất thân bà cao quý và còn biết đọc sách viết chữ. Con trai bà giống bà, cháu trai cháu gái cũng có nét của bà.
Năm nay bà đã lớn tuổi, cau mày trông rất uy nghiêm. Nếu Ôn Thiều Ngọc ở đây, chắc chắn sẽ không dám nói một lời nào. Đừng thấy bà cưng chiều hắn, đó đều là chuyện trước khi cháu trai bà ra đời.
Giờ bà Ôn chỉ thấy hắn là một người chướng mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà nội.”
Kiếp này Ôn Độ đã không còn biết nũng nịu, hai chữ “bà nội” cũng thốt ra rất cứng ngắc.
Bà Ôn nhìn đứa cháu đích tôn, dáng người giống hệt ông nội cậu, cao lêu nghêu, cao hơn ba cậu cả nửa cái đầu. Mới mười hai tuổi mà trông đã ra dáng hơn cả ba.
“Tiểu Độ, con mới mười hai tuổi thôi. Bằng tuổi con bây giờ ông nội con đã đi khắp nam bắc kiếm được số tiền lớn đầu tiên. Sau này, cả mấy dãy phố trong trấn đều là cửa hàng nhà mình.”
“Nếu như ông nội con không sớm nhận ra thời cuộc khó khăn, bán cửa hàng đi, thì bà cũng không thể nuôi dưỡng cô cả và ba con được đến ngày hôm nay.” Bà Ôn vừa nói vừa đứng dậy, đi vào phòng mở tủ, trong tủ chất đầy những tấm vải đã cũ kỹ.
Bà lấy từ dưới cùng ra một chiếc khăn tay, thậm chí còn không mở ra, đã nhét cả chiếc khăn tay vào tay Ôn Độ.
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà mình, tổng cộng là ba trăm năm mươi đồng. Mỗi tháng cô cả sẽ đưa cho bà mười đồng, những năm qua, nhà mình đều nhờ cô cả nuôi dưỡng. “
“Bà nói cho con biết điều này là để dặn dò con, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài, cũng phải lo cho bản thân mình trước. Mất tiền cũng không sao cả, chỉ cần con bình an trở về là được. Đừng để sau này bà chết rồi, xuống dưới gặp ông nội con không biết ăn nói thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro