Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 45
Lệnh Vụ
2024-09-03 16:37:16
Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không ưa Đỗ Hiểu Mai, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng cần phải có con trai trong nhà mới được. Bây giờ nhà bọn họ chỉ có mỗi một đứa con, mà còn bắt đứa trẻ làm việc như một người giúp việc.
Thật không đáng làm người mà.
Ôn Thiều Ngọc đẩy xe về nhà, vừa bước vào cửa đã ngồi bệt xuống ghế không muốn đứng dậy.
Bà Ôn gọi Ôn Thiều Ngọc: “Mày lấy cái chum nhỏ kia lại đây cho mẹ.”
“Lấy qua đó làm gì ạ?”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chằm chằm vào cái chum mà nhà bọn họ từng trồng sen ngày trước, nuốt nước miếng.
Bà Ôn cáu kỉnh mắng hắn: “Tao bảo lấy về thì cứ lấy đi, sao nhiều lời thế?”
Bị mẹ mắng, Ôn Thiều Ngọc đành ngoan ngoãn đi lấy chum.
Bà Ôn thấy hắn cố gắng bê cái chum lên, chật vật di chuyển từng bước, bỗng nổi giận đùng đùng.
“Vô dụng! Sao mày không lăn cái chum lại đây?”
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Hắn lăn cái chum nhỏ đến, đặt nó ở chỗ bà Ôn chỉ định, rồi lại ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Bà Ôn bỏ củ cải vào hai cái chum nhỏ, gọi Ôn Thiều Ngọc đến đổ nước vào.
Ôn Thiều Ngọc ấn nước, đổ đầy hai cái chum nhỏ, cả người mệt lử.
“Mày đi trả xe cho nhà lão Tống, tiện đường đón Oanh Oanh về. Oanh Oanh sắp tan học rồi.” Bà Ôn nhìn đứa con trai vai không thể khiêng, tay không thể xách, bực mình mà lắc đầu thở dài.
Con là do bà sinh ra, đành phải chịu thôi.
Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng dậy đi vào phòng.
Bà Ôn quát lớn: “Bảo mày đi trả xe rồi đón con, mày lại vào nhà làm gì thế hả?”
Tiếng Ôn Thiều Ngọc từ trong nhà vọng ra: “Thay đồ chứ sao!”
Đi đón con ở trường, nhất định phải đàng hoàng tử tế, không thể để Oanh Oanh mất mặt. Bằng không, sau này các phụ huynh học sinh khác sẽ biết, Oanh Oanh có một người ba luộm thuộm.
Đây là điều mà Ôn Thiều Ngọc nhất định không thể dung thứ.
Hắn không chỉ thay đồ mà còn rửa mặt, đi giày vải rồi mới ra khỏi nhà, miệng lẩm bẩm: “Hay là trả xe muộn một chút, đi xe đạp đón Oanh Oanh trước vậy.”
“Cút nhanh cho tao nhờ!”
Bà Ôn nghiến răng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được, lại mắng hắn một câu.
“Vậy con cút đây!”
Ôn Thiều Ngọc đẩy chiếc xe đạp, hí hửng chạy ra ngoài sân.
Oanh Oanh đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy ba đang đi xe đạp, chống một chân xuống đất, tự cho mình là rất hào hoa đứng trước cổng trường.
Cô bé định âm thầm đi qua, ai ngờ ba cô bé mắt tinh như cú, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé.
“Oanh Oanh, ba đến đón con đây!”
Ngay lập tức, tất cả thầy cô và học sinh xung quanh đều nhìn sang Oanh Oanh.
Thật không đáng làm người mà.
Ôn Thiều Ngọc đẩy xe về nhà, vừa bước vào cửa đã ngồi bệt xuống ghế không muốn đứng dậy.
Bà Ôn gọi Ôn Thiều Ngọc: “Mày lấy cái chum nhỏ kia lại đây cho mẹ.”
“Lấy qua đó làm gì ạ?”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chằm chằm vào cái chum mà nhà bọn họ từng trồng sen ngày trước, nuốt nước miếng.
Bà Ôn cáu kỉnh mắng hắn: “Tao bảo lấy về thì cứ lấy đi, sao nhiều lời thế?”
Bị mẹ mắng, Ôn Thiều Ngọc đành ngoan ngoãn đi lấy chum.
Bà Ôn thấy hắn cố gắng bê cái chum lên, chật vật di chuyển từng bước, bỗng nổi giận đùng đùng.
“Vô dụng! Sao mày không lăn cái chum lại đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Hắn lăn cái chum nhỏ đến, đặt nó ở chỗ bà Ôn chỉ định, rồi lại ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Bà Ôn bỏ củ cải vào hai cái chum nhỏ, gọi Ôn Thiều Ngọc đến đổ nước vào.
Ôn Thiều Ngọc ấn nước, đổ đầy hai cái chum nhỏ, cả người mệt lử.
“Mày đi trả xe cho nhà lão Tống, tiện đường đón Oanh Oanh về. Oanh Oanh sắp tan học rồi.” Bà Ôn nhìn đứa con trai vai không thể khiêng, tay không thể xách, bực mình mà lắc đầu thở dài.
Con là do bà sinh ra, đành phải chịu thôi.
Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng dậy đi vào phòng.
Bà Ôn quát lớn: “Bảo mày đi trả xe rồi đón con, mày lại vào nhà làm gì thế hả?”
Tiếng Ôn Thiều Ngọc từ trong nhà vọng ra: “Thay đồ chứ sao!”
Đi đón con ở trường, nhất định phải đàng hoàng tử tế, không thể để Oanh Oanh mất mặt. Bằng không, sau này các phụ huynh học sinh khác sẽ biết, Oanh Oanh có một người ba luộm thuộm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là điều mà Ôn Thiều Ngọc nhất định không thể dung thứ.
Hắn không chỉ thay đồ mà còn rửa mặt, đi giày vải rồi mới ra khỏi nhà, miệng lẩm bẩm: “Hay là trả xe muộn một chút, đi xe đạp đón Oanh Oanh trước vậy.”
“Cút nhanh cho tao nhờ!”
Bà Ôn nghiến răng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được, lại mắng hắn một câu.
“Vậy con cút đây!”
Ôn Thiều Ngọc đẩy chiếc xe đạp, hí hửng chạy ra ngoài sân.
Oanh Oanh đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy ba đang đi xe đạp, chống một chân xuống đất, tự cho mình là rất hào hoa đứng trước cổng trường.
Cô bé định âm thầm đi qua, ai ngờ ba cô bé mắt tinh như cú, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé.
“Oanh Oanh, ba đến đón con đây!”
Ngay lập tức, tất cả thầy cô và học sinh xung quanh đều nhìn sang Oanh Oanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro