Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 5
Lệnh Vụ
2024-09-03 16:37:16
"Đúng!" cậu bé cũng sợ, nắm chặt tay Ôn Oanh, để phân tán sự chú ý của cô bé: "Cậu tên gì?"
"Ôn Oanh." Ôn Oanh run rẩy nói.
"Tớ tên Luật Cảnh Chi."
Ôn Oanh mở miệng muốn nói, nhưng bị một cơn gió lạnh lùa vào, cô bé quay lưng lại nói một cách nghiêm túc: "Đừng nói nữa, chạy nhanh lên! Nếu bị đuổi kịp thì chúng mình sẽ chết đó."
Bỗng nhiên, trong rừng núi lóe lên một tia sáng.
Luật Cảnh Chi kéo Ôn Oanh chạy: "Họ đuổi tới rồi!"
Chắc chắn họ không thể chạy nhanh hơn người lớn, phải tìm chỗ trốn.
Ôn Oanh tuy ngốc, nhưng không phải ngu.
Cô bé biết Luật Cảnh Chi thông minh hơn mình, nên im lặng chạy theo cậu bé.
Bây giờ đã vào thu, nhiều chỗ đầy lá cây.
Luật Cảnh Chi nương ánh trăng, thấy trong thung lũng có đống lá cây tích tụ lâu năm, cậu bé bước xuống trước, đi vài bước rồi quay lại đưa tay về phía Ôn Oanh.
"Xuống đây!"
Ôn Oanh rất tin tưởng cậu bé, đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu bé, từ từ trượt xuống.
Bên dưới có nhiều lá cây, bọn họ vừa xuống một chút đã lún vào.
"Nằm xuống đi, đừng nói gì cả, đêm nay chúng ta ở đây." Luật Cảnh Chi nói rồi nằm xuống trước, bên dưới là lớp lá dày, cũng không lạnh.
Ôn Oanh làm theo, sau khi cô bé nằm xuống, Luật Cảnh Chi khẽ ngồi dậy, phủ lá lên đầu cô bé. Sau đó cậu bé cũng làm cho bản thân y hệt mình vừa làm cho Ôn Oanh khi nãy.
Dưới ánh trăng, dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó phát hiện hai đứa trẻ nằm trong khe núi này.
"Tớ muốn về nhà."
Ôn Oanh nhớ anh trai rồi.
"Suỵt, đừng nói, bọn họ vẫn đang đuổi theo đó." Luật Cảnh Chi nắm tay Ôn Oanh, nhỏ giọng an ủi cô bé: "Đừng sợ, nhất định chúng mình sẽ về được nhà thôi."
Không lâu sau, tiếng nói từ trên cao truyền xuống, chị Hồng tức giận đến nghiến răng: "Không ngờ hai đứa nhãi con đó vẫn có thể chạy trốn được!"
Một người đàn ông khác nói với giọng điệu tàn ác: "Chạy không xa đâu, đợi tìm thấy chúng nó rồi, nhất định phải đánh cho chúng nó nhừ tử. Không nghe lời thì đánh gãy chân, vứt lại trên núi cho sói ăn!"
Chị Hồng thầm chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ dịu dàng dụ dỗ: "Các cháu ra đây đi! Đừng trốn nữa, dì biết các cháu ở đây mà! Trong núi có sói, không an toàn, nhanh ra đây theo dì về nhà nào."
Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Oanh run rẩy không ngừng, cô bé luôn nhớ lời của Luật Cảnh Chi, không thể phát ra tiếng.
Phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện thì sẽ bị bắt lại, bị bắt lại thì cả đời này cô bé sẽ không gặp được anh trai nữa.
Cạch.
Cành cây khô trên đầu bị giẫm gãy, phần đất bên cạnh lún xuống.
Hai tên xấu xa đang ở ngay trên đầu bọn họ! ! !
"Ôn Oanh." Ôn Oanh run rẩy nói.
"Tớ tên Luật Cảnh Chi."
Ôn Oanh mở miệng muốn nói, nhưng bị một cơn gió lạnh lùa vào, cô bé quay lưng lại nói một cách nghiêm túc: "Đừng nói nữa, chạy nhanh lên! Nếu bị đuổi kịp thì chúng mình sẽ chết đó."
Bỗng nhiên, trong rừng núi lóe lên một tia sáng.
Luật Cảnh Chi kéo Ôn Oanh chạy: "Họ đuổi tới rồi!"
Chắc chắn họ không thể chạy nhanh hơn người lớn, phải tìm chỗ trốn.
Ôn Oanh tuy ngốc, nhưng không phải ngu.
Cô bé biết Luật Cảnh Chi thông minh hơn mình, nên im lặng chạy theo cậu bé.
Bây giờ đã vào thu, nhiều chỗ đầy lá cây.
Luật Cảnh Chi nương ánh trăng, thấy trong thung lũng có đống lá cây tích tụ lâu năm, cậu bé bước xuống trước, đi vài bước rồi quay lại đưa tay về phía Ôn Oanh.
"Xuống đây!"
Ôn Oanh rất tin tưởng cậu bé, đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu bé, từ từ trượt xuống.
Bên dưới có nhiều lá cây, bọn họ vừa xuống một chút đã lún vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nằm xuống đi, đừng nói gì cả, đêm nay chúng ta ở đây." Luật Cảnh Chi nói rồi nằm xuống trước, bên dưới là lớp lá dày, cũng không lạnh.
Ôn Oanh làm theo, sau khi cô bé nằm xuống, Luật Cảnh Chi khẽ ngồi dậy, phủ lá lên đầu cô bé. Sau đó cậu bé cũng làm cho bản thân y hệt mình vừa làm cho Ôn Oanh khi nãy.
Dưới ánh trăng, dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó phát hiện hai đứa trẻ nằm trong khe núi này.
"Tớ muốn về nhà."
Ôn Oanh nhớ anh trai rồi.
"Suỵt, đừng nói, bọn họ vẫn đang đuổi theo đó." Luật Cảnh Chi nắm tay Ôn Oanh, nhỏ giọng an ủi cô bé: "Đừng sợ, nhất định chúng mình sẽ về được nhà thôi."
Không lâu sau, tiếng nói từ trên cao truyền xuống, chị Hồng tức giận đến nghiến răng: "Không ngờ hai đứa nhãi con đó vẫn có thể chạy trốn được!"
Một người đàn ông khác nói với giọng điệu tàn ác: "Chạy không xa đâu, đợi tìm thấy chúng nó rồi, nhất định phải đánh cho chúng nó nhừ tử. Không nghe lời thì đánh gãy chân, vứt lại trên núi cho sói ăn!"
Chị Hồng thầm chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ dịu dàng dụ dỗ: "Các cháu ra đây đi! Đừng trốn nữa, dì biết các cháu ở đây mà! Trong núi có sói, không an toàn, nhanh ra đây theo dì về nhà nào."
Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Oanh run rẩy không ngừng, cô bé luôn nhớ lời của Luật Cảnh Chi, không thể phát ra tiếng.
Phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện thì sẽ bị bắt lại, bị bắt lại thì cả đời này cô bé sẽ không gặp được anh trai nữa.
Cạch.
Cành cây khô trên đầu bị giẫm gãy, phần đất bên cạnh lún xuống.
Hai tên xấu xa đang ở ngay trên đầu bọn họ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro