Bày Quầy Gặp Ng...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Qua Uyên cố giữ cho khóe miệng không cong lên, ráng nghiêm mặt nói: “Không được!”
“Không được?” Diệp Uyển Thanh cắn môi, đôi mắt hạnh cụp xuống: “Vậy thì… tôi đành phải bỏ cuộc thôi. Được rồi, anh đi đi, buổi tối nhớ đến xách đồ về nhà anh là được.”
Qua Uyên chợt ngẩng đầu nhìn cô. Anh càng cảm thấy ấm ức hơn, trên mặt hoang mang viết đầy chữ ‘Sao cô có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.’ Tuy nhiên, anh cũng không nói gì cả, chỉ cúi đầu xoay người bước ra ngoài.
Dáng vẻ rất có cốt khí.
Chỉ là vừa rồi thì chạy nhanh như chó săn tai vểnh cao, còn bây giờ thì bước chân nặng nề, cả người như bị mây đen bao phủ, khỏi phải nói ũ rũ đến cỡ nào.
Diệp Uyển Thanh không nhịn được mím môi cười cười.
Hờ hờ, tưởng tôi không trị được anh đấy à? Để anh tự kiểm điểm một ngày vậy.
***
Trong khi Diệp Uyển Thanh và Qua Uyên đang nói chuyện, các chủ gian hàng khác cũng đã đến.
Ngoài Diệp Uyển Thanh thì còn có hai người khác.
Một người phụ nữ trung niên tên là Tôn Quế Hương chuyên bán đồ chơi trẻ em yêu thích, nhiều loại thực phẩm dùng để đi thăm họ hàng hoặc bạn bè, xem ra là kinh doanh mặt hàng quà tặng. Người còn lại là một phụ nữ trẻ tuổi tên Giang Diễm, cô ta bán bánh kẹo, đồ ăn nhẹ và nước ngọt đóng chai, cũng như các loại kẹp, thun buộc tóc dành cho phái nữ.
Gian hàng của họ nằm cạnh nhau ở đầu bên kia bức tường.
Ngay khi Qua Uyên rời đi, hai người đó bước tới chào hỏi. Nhìn thấy Diệp Uyển Thanh chỉ đặt một bát trứng cùng với mấy thứ dùng để pha trà trên bàn, vẻ thăm dò trong mắt họ lập tức biến mất.
Tôn Quế Hương hỏi: “Tiểu Diệp, em chỉ bán mấy thứ này, việc làm ăn có thể phất lên được sao? Có mấy người nhà quê khát nước thì uống luôn nước ở bồn rửa tay đặt bên ngoài nhà vệ sinh rồi, ai thèm đến uống trà chứ?”
Diệp Uyển Thanh mỉm cười: “Cứ thử trước xem sao. Em mới học buôn bán nên chưa có kinh nghiệm, cũng không có nhiều vốn nên chỉ có thể từ từ mà thôi.”
“Thực tế như vậy là tốt.” Giang Diễm gật đầu đồng ý, sau đó đảo mắt hỏi Diệp Uyển Thanh: “Phải rồi, người đàn ông vừa rồi là gì của em vậy, người ấy của em à?”
“Tạm thời thì chưa phải. Trước đây anh ấy đã cứu em, thấy em gặp khó khăn nên giúp em một tay.”
“Chị thấy anh ta muốn tán em đó nha!” Giang Diễm đánh giá Diệp Uyển Thanh, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo: “Nếu chị mà là đàn ông, nhìn thấy một em gái đẹp như em thì cũng sẽ điêu đứng thôi, ha ha.”
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì lại có chủ một quầy hàng mới chuyển đồ vào đại sảnh.
Diệp Uyển Thanh ngước mắt lên nhìn thì thấy là người quen.
Cô ngạc nhiên lên tiếng chào hỏi: “Chị Vương!”
Thấy Vương Phương đang cực khổ bê cái nồi hấp, cô vội vàng chạy lại giúp một tay.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vương Phương mới lau mồ hôi trên trán, tò mò nhìn Diệp Uyển Thanh: “Em là người nhà ai mà lại biết chị?”
“Em là người nhà họ Diệp, Diệp Uyển Thanh.”
Vương Phương ‘à’ một tiếng, đột nhiên nhận ra cô: “Em là con gái lớn của Diệp Hướng Đảng đúng không? Ba em và chồng chị lái cùng một tuyến đường đấy. Trước đây chị và ông ấy đã từng gặp nhau, chỉ là chẳng mấy khi nói chuyện.”
“Vâng.” Diệp Uyển Thanh mỉm cười gật đầu.
Vương Phương là người khôn khéo và tốt bụng. Lúc cô làm việc cho nhà họ Diệp ở kiếp trước, cô cũng từng có quan hệ rất tốt với Vương Phương, nên khi gặp lại cô có cảm giác rất thân thiết. Không ngờ cô ấy lại mở quầy hàng nhanh như vậy, sau này cô có đồng nghiệp rồi.
Kiếp trước Vương Phương bán bánh bao và xíu mại, và lần này cũng vậy. Vì nói chuyện với Diệp Uyển Thanh rất vui, nên cô ấy đã chọn gian hàng bên cạnh Diệp Uyển Thanh, còn bảo sau này bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Diệp Uyển Thanh mỉm cười gật đầu.
Qua Uyên cố giữ cho khóe miệng không cong lên, ráng nghiêm mặt nói: “Không được!”
“Không được?” Diệp Uyển Thanh cắn môi, đôi mắt hạnh cụp xuống: “Vậy thì… tôi đành phải bỏ cuộc thôi. Được rồi, anh đi đi, buổi tối nhớ đến xách đồ về nhà anh là được.”
Qua Uyên chợt ngẩng đầu nhìn cô. Anh càng cảm thấy ấm ức hơn, trên mặt hoang mang viết đầy chữ ‘Sao cô có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.’ Tuy nhiên, anh cũng không nói gì cả, chỉ cúi đầu xoay người bước ra ngoài.
Dáng vẻ rất có cốt khí.
Chỉ là vừa rồi thì chạy nhanh như chó săn tai vểnh cao, còn bây giờ thì bước chân nặng nề, cả người như bị mây đen bao phủ, khỏi phải nói ũ rũ đến cỡ nào.
Diệp Uyển Thanh không nhịn được mím môi cười cười.
Hờ hờ, tưởng tôi không trị được anh đấy à? Để anh tự kiểm điểm một ngày vậy.
***
Trong khi Diệp Uyển Thanh và Qua Uyên đang nói chuyện, các chủ gian hàng khác cũng đã đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài Diệp Uyển Thanh thì còn có hai người khác.
Một người phụ nữ trung niên tên là Tôn Quế Hương chuyên bán đồ chơi trẻ em yêu thích, nhiều loại thực phẩm dùng để đi thăm họ hàng hoặc bạn bè, xem ra là kinh doanh mặt hàng quà tặng. Người còn lại là một phụ nữ trẻ tuổi tên Giang Diễm, cô ta bán bánh kẹo, đồ ăn nhẹ và nước ngọt đóng chai, cũng như các loại kẹp, thun buộc tóc dành cho phái nữ.
Gian hàng của họ nằm cạnh nhau ở đầu bên kia bức tường.
Ngay khi Qua Uyên rời đi, hai người đó bước tới chào hỏi. Nhìn thấy Diệp Uyển Thanh chỉ đặt một bát trứng cùng với mấy thứ dùng để pha trà trên bàn, vẻ thăm dò trong mắt họ lập tức biến mất.
Tôn Quế Hương hỏi: “Tiểu Diệp, em chỉ bán mấy thứ này, việc làm ăn có thể phất lên được sao? Có mấy người nhà quê khát nước thì uống luôn nước ở bồn rửa tay đặt bên ngoài nhà vệ sinh rồi, ai thèm đến uống trà chứ?”
Diệp Uyển Thanh mỉm cười: “Cứ thử trước xem sao. Em mới học buôn bán nên chưa có kinh nghiệm, cũng không có nhiều vốn nên chỉ có thể từ từ mà thôi.”
“Thực tế như vậy là tốt.” Giang Diễm gật đầu đồng ý, sau đó đảo mắt hỏi Diệp Uyển Thanh: “Phải rồi, người đàn ông vừa rồi là gì của em vậy, người ấy của em à?”
“Tạm thời thì chưa phải. Trước đây anh ấy đã cứu em, thấy em gặp khó khăn nên giúp em một tay.”
“Chị thấy anh ta muốn tán em đó nha!” Giang Diễm đánh giá Diệp Uyển Thanh, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo: “Nếu chị mà là đàn ông, nhìn thấy một em gái đẹp như em thì cũng sẽ điêu đứng thôi, ha ha.”
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì lại có chủ một quầy hàng mới chuyển đồ vào đại sảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Uyển Thanh ngước mắt lên nhìn thì thấy là người quen.
Cô ngạc nhiên lên tiếng chào hỏi: “Chị Vương!”
Thấy Vương Phương đang cực khổ bê cái nồi hấp, cô vội vàng chạy lại giúp một tay.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vương Phương mới lau mồ hôi trên trán, tò mò nhìn Diệp Uyển Thanh: “Em là người nhà ai mà lại biết chị?”
“Em là người nhà họ Diệp, Diệp Uyển Thanh.”
Vương Phương ‘à’ một tiếng, đột nhiên nhận ra cô: “Em là con gái lớn của Diệp Hướng Đảng đúng không? Ba em và chồng chị lái cùng một tuyến đường đấy. Trước đây chị và ông ấy đã từng gặp nhau, chỉ là chẳng mấy khi nói chuyện.”
“Vâng.” Diệp Uyển Thanh mỉm cười gật đầu.
Vương Phương là người khôn khéo và tốt bụng. Lúc cô làm việc cho nhà họ Diệp ở kiếp trước, cô cũng từng có quan hệ rất tốt với Vương Phương, nên khi gặp lại cô có cảm giác rất thân thiết. Không ngờ cô ấy lại mở quầy hàng nhanh như vậy, sau này cô có đồng nghiệp rồi.
Kiếp trước Vương Phương bán bánh bao và xíu mại, và lần này cũng vậy. Vì nói chuyện với Diệp Uyển Thanh rất vui, nên cô ấy đã chọn gian hàng bên cạnh Diệp Uyển Thanh, còn bảo sau này bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Diệp Uyển Thanh mỉm cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro