Chuyện Thay Chứ...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Nhà bị cúp điện, trên bàn đặt một ngọn nến, Diệp Hướng Đảng đang bưng chén cơm dùng bữa.
Diệp Uyển Thanh cũng cảm thấy đói bụng. Trên bàn không có chén đũa của cô, cô xuống nhà bếp tự bới cho mình một chén rồi đi tới cạnh bàn ngồi xuống. Lưu Lệ Trân lập tức đập đũa xuống bàn hỏi: "Hôm nay mày đi đâu?"
"Không đi đâu cả." Diệp Uyển Thanh cúi đầu nói.
Lưu Lệ Trân tức giận hét lên: "Không đi đâu sao có người thấy mày lêu lổng với bọn côn đồ? Còn làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy? Có phải mày muốn làm nhà họ Diệp mất hết mặt mũi mới vừa lòng không?"
"Thôi đi." Diệp Hướng Đảng không mặn không nhạt nói: "Thanh danh Đại nha đầu đã bị hủy hoại, vừa may nhà họ Vương ở trấn Ngưu Giác hai ngày trước tới cửa thăm hỏi không phải sao? Gả con bé qua nhà họ Vương là được rồi. Người trên trấn đó cũng đơn thuần không phức tạp lắm, còn cách đây rất xa, sẽ không biết chuyện này đâu."
Lưu Lệ Trân: "Gả xa chút cũng tốt, đỡ phải luẩn quẩn trước mặt làm tao ngứa mắt. Lấy chồng sớm sinh con sớm, sống cuộc sống tốt đẹp, khả năng tao và ba mày chỉ đến đây thôi, về sau cái gì cũng phải tự nỗ lực lấy."
"Chuyện thay chức thì sao?" Diệp Hướng Đảng hỏi.
Lưu Lệ Trân còn nổi điên hơn: "Ông còn muốn để cho nó ở lại cái thị trấn này ném sạch mặt mũi của nhà họ Diệp sao? Chuyện thay chức nó đừng hòng nghĩ tới, ngày mai tôi gọi Minh Châu về! Nhân lúc người khác còn chưa gièm pha thì mau chóng gả nó ra ngoài đi!"
"Đành vậy thôi!" Diệp Hướng Đảng thở dài, khuyên nhủ Diệp Uyển Thanh: "Con cũng đừng cãi lời mẹ con, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Nếu như con tiếp tục ở lại bến xe, người ngoài nhìn nhà họ Diệp chúng ta thế nào không nói, họ cũng sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ con, làm sao con chịu nổi?"
Diệp Uyển Thanh che lấp vẻ châm chọc trong ánh mắt, cũng không nói chuyện mà tiếp tục ăn cơm.
Hai người này kẻ xướng người họa thật là náo nhiệt, cô còn lạ gì cái cảnh này?
Nói thẳng ra cũng chỉ vì công việc của Diệp Hướng Đảng nên mới có nhiều chuyện như vậy.
Ông ta là quân nhân chuyển nghề, có năng lực làm việc, quan hệ với lãnh đạo bến xe cũng không tệ, cho nên ông ta mới tìm mọi cách giữ lại một vị trí cho gia đình. Tức là ông ta nghỉ hưu trước, sau đó để con cháu lên thay thế, rồi bến xe lại mời ông ta quay lại làm việc.
Việc tuyển người của bến xe huyện năm nay rất tốt, vì thuộc nhà nước nên tiền lương hay phúc lợi đều không tồi, nói với người ngoài cũng rất có thể diện. Một công việc tốt như vậy, Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân tất nhiên sẽ muốn để lại cho con gái ruột của họ là Diệp Minh Châu.
Bọn họ vừa sĩ diện lại vừa có ý đồ xấu nên đã nghĩ ra một cách, đó là âm thầm kêu côn đồ dọa nạt Diệp Uyển Thanh, phá hỏng thanh danh của cô, đuổi cô ra khỏi thị trấn.
Cứ như vậy Diệp Uyển Thanh không chỉ không được thay chức mà vợ chồng họ bên này cũng sẽ thành người có lý, người ngoài cũng không có lý do gì nói vợ chồng bọn họ bất công.
Ở kiếp trước thì lúc này Diệp Uyển Thanh đã bán vé ở bến xe được một năm rồi, tiền lương mỗi tháng đều đưa hết cho Lưu Lệ Trân, chẳng chừa cho bản thân đồng nào. Trong nhà cũng chưa từng nói sẽ cho cô thay chức, nhưng bởi vì cô vừa đủ tuổi mà Diệp Minh Châu vẫn còn nhỏ nên mới tưởng rằng người được thay chức chính là mình.
Cô còn định sau khi được làm việc chính thức thì sẽ đối xử tốt với gia đình, đặc biệt là Diệp Minh Châu, căn bản không ngờ sẽ bị côn đồ động chạm “ngoài ý muốn” như vậy.
Lúc đó cô còn cảm thấy bởi vì sự “ngoài ý muốn” này nên mình mới bị gả đi xa nhà, vì thế cô rất căm ghét Qua Uyên, cho rằng anh là người hại mình.
Mãi đến thật lâu sau này, cô mới biết trong đó có nguyên nhân.
Qua Uyên không phải người hại cô, mà ngược lại anh còn cứu cô thoát khỏi tên côn đồ định đùa giỡn nhưng muốn làm thật, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu kia. Chỉ là bản thân anh cũng đang say rượu nên khinh nhờn cô, cõng hết cái nồi đen này…
Nhà bị cúp điện, trên bàn đặt một ngọn nến, Diệp Hướng Đảng đang bưng chén cơm dùng bữa.
Diệp Uyển Thanh cũng cảm thấy đói bụng. Trên bàn không có chén đũa của cô, cô xuống nhà bếp tự bới cho mình một chén rồi đi tới cạnh bàn ngồi xuống. Lưu Lệ Trân lập tức đập đũa xuống bàn hỏi: "Hôm nay mày đi đâu?"
"Không đi đâu cả." Diệp Uyển Thanh cúi đầu nói.
Lưu Lệ Trân tức giận hét lên: "Không đi đâu sao có người thấy mày lêu lổng với bọn côn đồ? Còn làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy? Có phải mày muốn làm nhà họ Diệp mất hết mặt mũi mới vừa lòng không?"
"Thôi đi." Diệp Hướng Đảng không mặn không nhạt nói: "Thanh danh Đại nha đầu đã bị hủy hoại, vừa may nhà họ Vương ở trấn Ngưu Giác hai ngày trước tới cửa thăm hỏi không phải sao? Gả con bé qua nhà họ Vương là được rồi. Người trên trấn đó cũng đơn thuần không phức tạp lắm, còn cách đây rất xa, sẽ không biết chuyện này đâu."
Lưu Lệ Trân: "Gả xa chút cũng tốt, đỡ phải luẩn quẩn trước mặt làm tao ngứa mắt. Lấy chồng sớm sinh con sớm, sống cuộc sống tốt đẹp, khả năng tao và ba mày chỉ đến đây thôi, về sau cái gì cũng phải tự nỗ lực lấy."
"Chuyện thay chức thì sao?" Diệp Hướng Đảng hỏi.
Lưu Lệ Trân còn nổi điên hơn: "Ông còn muốn để cho nó ở lại cái thị trấn này ném sạch mặt mũi của nhà họ Diệp sao? Chuyện thay chức nó đừng hòng nghĩ tới, ngày mai tôi gọi Minh Châu về! Nhân lúc người khác còn chưa gièm pha thì mau chóng gả nó ra ngoài đi!"
"Đành vậy thôi!" Diệp Hướng Đảng thở dài, khuyên nhủ Diệp Uyển Thanh: "Con cũng đừng cãi lời mẹ con, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Nếu như con tiếp tục ở lại bến xe, người ngoài nhìn nhà họ Diệp chúng ta thế nào không nói, họ cũng sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ con, làm sao con chịu nổi?"
Diệp Uyển Thanh che lấp vẻ châm chọc trong ánh mắt, cũng không nói chuyện mà tiếp tục ăn cơm.
Hai người này kẻ xướng người họa thật là náo nhiệt, cô còn lạ gì cái cảnh này?
Nói thẳng ra cũng chỉ vì công việc của Diệp Hướng Đảng nên mới có nhiều chuyện như vậy.
Ông ta là quân nhân chuyển nghề, có năng lực làm việc, quan hệ với lãnh đạo bến xe cũng không tệ, cho nên ông ta mới tìm mọi cách giữ lại một vị trí cho gia đình. Tức là ông ta nghỉ hưu trước, sau đó để con cháu lên thay thế, rồi bến xe lại mời ông ta quay lại làm việc.
Việc tuyển người của bến xe huyện năm nay rất tốt, vì thuộc nhà nước nên tiền lương hay phúc lợi đều không tồi, nói với người ngoài cũng rất có thể diện. Một công việc tốt như vậy, Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân tất nhiên sẽ muốn để lại cho con gái ruột của họ là Diệp Minh Châu.
Bọn họ vừa sĩ diện lại vừa có ý đồ xấu nên đã nghĩ ra một cách, đó là âm thầm kêu côn đồ dọa nạt Diệp Uyển Thanh, phá hỏng thanh danh của cô, đuổi cô ra khỏi thị trấn.
Cứ như vậy Diệp Uyển Thanh không chỉ không được thay chức mà vợ chồng họ bên này cũng sẽ thành người có lý, người ngoài cũng không có lý do gì nói vợ chồng bọn họ bất công.
Ở kiếp trước thì lúc này Diệp Uyển Thanh đã bán vé ở bến xe được một năm rồi, tiền lương mỗi tháng đều đưa hết cho Lưu Lệ Trân, chẳng chừa cho bản thân đồng nào. Trong nhà cũng chưa từng nói sẽ cho cô thay chức, nhưng bởi vì cô vừa đủ tuổi mà Diệp Minh Châu vẫn còn nhỏ nên mới tưởng rằng người được thay chức chính là mình.
Cô còn định sau khi được làm việc chính thức thì sẽ đối xử tốt với gia đình, đặc biệt là Diệp Minh Châu, căn bản không ngờ sẽ bị côn đồ động chạm “ngoài ý muốn” như vậy.
Lúc đó cô còn cảm thấy bởi vì sự “ngoài ý muốn” này nên mình mới bị gả đi xa nhà, vì thế cô rất căm ghét Qua Uyên, cho rằng anh là người hại mình.
Mãi đến thật lâu sau này, cô mới biết trong đó có nguyên nhân.
Qua Uyên không phải người hại cô, mà ngược lại anh còn cứu cô thoát khỏi tên côn đồ định đùa giỡn nhưng muốn làm thật, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu kia. Chỉ là bản thân anh cũng đang say rượu nên khinh nhờn cô, cõng hết cái nồi đen này…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro