Có Nên Cầm Chiế...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Diệp Uyển Thanh hít sâu một hơi: "Không phải hai người không muốn nhận đứa con gái này sao? Chuyện công việc con không muốn tranh, dù cả hai đều là con cái ruột thịt thì ba mẹ có thiên vị một đứa hơn cũng là chuyện bình thường. Nhưng còn các phương diện khác thì sao, hai người đã làm những gì thì chắc trong lòng cũng tự hiểu nhỉ”
"Vì sao con lại bị tên lưu manh đó cản lại, trong lòng hai người tự biết! Không phải do con xui xẻo, là ai đó muốn phá hỏng thanh danh của con!”
"Biết rõ người Vương Gia Bảo thích là Diệp Minh Châu mà hai người vẫn bắt con về làm dâu nhà đó. Vương Gia Bảo hay nhà họ Vương mà tốt lành thì tại sao hai người lại không để Diệp Minh Châu thực hiện hôn ước đi?”
“Con đã nói là con sẽ không thay chức mà hai người không tin, nhất định phải hại cả đời con, phải đuổi con ra khỏi thị trấn thì mới yên tâm!”
"Chìa khóa nhà cũng không đưa cho con, tủ đồ thì ngày ngày khóa chặt như phòng trộm, biết con định bày sạp thì bắt đầu làm ầm lên, gây ra đủ thứ chuyện, còn nói con là kẻ trộm ngay trước mặt bao nhiêu người... Đây có giống việc mà một người ba người mẹ nên làm không? Hai người nỡ đối xử với Diệp Minh Châu như vậy sao?”
“Trước khi nói con là kẻ ăn cháo đá bát, sao không nghĩ tới việc hai người đề phòng con như kẻ thù đi?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân vừa đỏ vừa trắng.
Vì cả hai không ngờ Diệp Uyển Thanh lại biết hết tất cả!
Nó biết rồi...
Lưu Lệ Trân giống như một con gà chọi thua trận, sắc mặt xanh mét, bà ta há miệng muốn nói gì đó nhưng thật sự thì những lời chất vấn đó đã chặn đứng bà ta rồi, chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Diệp Hướng Đảng.
Diệp Hướng Đảng xoa xoa mặt, cơ mặt ông ta nghiêm lại: "Nếu con đã biết rồi thì ba cũng không gạt con nữa... Chuyện gọi tên luu manh kia... là cậu út của con gây ra, lúc nó đến nhà báo tin thì ba mẹ mới biết, nhưng khi đó thì chuyện đã rồi, ba mẹ muốn ngăn cản cũng không được. ”
"Những chuyện khác, con tự mình xem mà làm. Người làm ba làm mẹ này già rồi, không nói nổi con nữa.”
Ông ta moi từ trong túi ra một chuỗi chìa khóa rồi tháo vài cái đưa tới trước mặt Diệp Uyển Thanh, đó chính là chìa khóa cửa vào nhà.
"Chị, chị đừng giận nữa, dù có ra sao thì chị vẫn là chị của em mà." Diệp Minh Châu cũng buông chậu nước, cô ta tiến lại gần nắm tay Diệp Uyển Thanh, trong đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự lo lắng.
Lúc này Diệp Uyển Thanh mới biết người thuê tên côn đồ đến "dạy dỗ" cô lại là cậu út. Diệp Hướng Đảng thiên vị thật nhưng ông ta là kẻ cao ngạo, đúng là việc như vậy không phải phong cách làm việc của ông ta, cũng không cần nói dối trong chuyện này. Nhưng ông ta vẫn không lựa chọn cách bảo vệ hay an ủi cô, mà chọn cách tương kế tựu kế.
Cô nhìn chìa khóa cửa nhà nằm trên bàn trà, trong lòng vừa chua vừa đắng.
Chiếc chìa khóa này là sự chấp thuận hay là thỏa hiệp?
Mục tiêu của cô từ khi sống lại tới nay chính là bỏ qua mối quan hệ với nhà họ Diệp, sau này ngoại trừ nghĩa vụ chu cấp cho hai người già trong nhà thì sẽ hạn chế việc qua lại đến mức thấp nhất có thể, nếu cầm chiếc chìa khóa này thì có phải đã đi ngược với quyết tâm trước đó của cô hay không?
Cô có nên cầm chiếc chìa khóa này không?
Diệp Uyển Thanh hít sâu một hơi: "Không phải hai người không muốn nhận đứa con gái này sao? Chuyện công việc con không muốn tranh, dù cả hai đều là con cái ruột thịt thì ba mẹ có thiên vị một đứa hơn cũng là chuyện bình thường. Nhưng còn các phương diện khác thì sao, hai người đã làm những gì thì chắc trong lòng cũng tự hiểu nhỉ”
"Vì sao con lại bị tên lưu manh đó cản lại, trong lòng hai người tự biết! Không phải do con xui xẻo, là ai đó muốn phá hỏng thanh danh của con!”
"Biết rõ người Vương Gia Bảo thích là Diệp Minh Châu mà hai người vẫn bắt con về làm dâu nhà đó. Vương Gia Bảo hay nhà họ Vương mà tốt lành thì tại sao hai người lại không để Diệp Minh Châu thực hiện hôn ước đi?”
“Con đã nói là con sẽ không thay chức mà hai người không tin, nhất định phải hại cả đời con, phải đuổi con ra khỏi thị trấn thì mới yên tâm!”
"Chìa khóa nhà cũng không đưa cho con, tủ đồ thì ngày ngày khóa chặt như phòng trộm, biết con định bày sạp thì bắt đầu làm ầm lên, gây ra đủ thứ chuyện, còn nói con là kẻ trộm ngay trước mặt bao nhiêu người... Đây có giống việc mà một người ba người mẹ nên làm không? Hai người nỡ đối xử với Diệp Minh Châu như vậy sao?”
“Trước khi nói con là kẻ ăn cháo đá bát, sao không nghĩ tới việc hai người đề phòng con như kẻ thù đi?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Diệp Hướng Đảng và Lưu Lệ Trân vừa đỏ vừa trắng.
Vì cả hai không ngờ Diệp Uyển Thanh lại biết hết tất cả!
Nó biết rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Lệ Trân giống như một con gà chọi thua trận, sắc mặt xanh mét, bà ta há miệng muốn nói gì đó nhưng thật sự thì những lời chất vấn đó đã chặn đứng bà ta rồi, chỉ có thể ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Diệp Hướng Đảng.
Diệp Hướng Đảng xoa xoa mặt, cơ mặt ông ta nghiêm lại: "Nếu con đã biết rồi thì ba cũng không gạt con nữa... Chuyện gọi tên luu manh kia... là cậu út của con gây ra, lúc nó đến nhà báo tin thì ba mẹ mới biết, nhưng khi đó thì chuyện đã rồi, ba mẹ muốn ngăn cản cũng không được. ”
"Những chuyện khác, con tự mình xem mà làm. Người làm ba làm mẹ này già rồi, không nói nổi con nữa.”
Ông ta moi từ trong túi ra một chuỗi chìa khóa rồi tháo vài cái đưa tới trước mặt Diệp Uyển Thanh, đó chính là chìa khóa cửa vào nhà.
"Chị, chị đừng giận nữa, dù có ra sao thì chị vẫn là chị của em mà." Diệp Minh Châu cũng buông chậu nước, cô ta tiến lại gần nắm tay Diệp Uyển Thanh, trong đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự lo lắng.
Lúc này Diệp Uyển Thanh mới biết người thuê tên côn đồ đến "dạy dỗ" cô lại là cậu út. Diệp Hướng Đảng thiên vị thật nhưng ông ta là kẻ cao ngạo, đúng là việc như vậy không phải phong cách làm việc của ông ta, cũng không cần nói dối trong chuyện này. Nhưng ông ta vẫn không lựa chọn cách bảo vệ hay an ủi cô, mà chọn cách tương kế tựu kế.
Cô nhìn chìa khóa cửa nhà nằm trên bàn trà, trong lòng vừa chua vừa đắng.
Chiếc chìa khóa này là sự chấp thuận hay là thỏa hiệp?
Mục tiêu của cô từ khi sống lại tới nay chính là bỏ qua mối quan hệ với nhà họ Diệp, sau này ngoại trừ nghĩa vụ chu cấp cho hai người già trong nhà thì sẽ hạn chế việc qua lại đến mức thấp nhất có thể, nếu cầm chiếc chìa khóa này thì có phải đã đi ngược với quyết tâm trước đó của cô hay không?
Cô có nên cầm chiếc chìa khóa này không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro