Còn Lạ Gì Cái C...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Nhà họ Diệp có ba phòng phủ, một phòng khách. Vợ chồng Diệp Hướng Đảng ở phòng ngủ chính, đây là phòng ngủ của cô và Diệp Minh Châu, bên trong kê hai cái giường nhỏ.
Diệp Minh Châu thường ngủ ở nhà ông bà Diệp, đêm nay chắc cũng không trở về.
Lưu Lệ Trân ở bên ngoài dùng sức đập cửa “rầm rầm rầm”, lúc thì khóc la cô là sói mắt trắng không thương cha mẹ, lúc thì nói cô không muốn học may, học cái khác cũng được, dù sao cũng đừng ở lại thị trấn.
Nói một hồi chẳng ăn thua gì, bà ta càng lúc càng mất khống chế.
Ầm ĩ một trận, cuối cùng Lưu Lệ Trân cũng thấm mệt nên yên tĩnh trở lại, nhưng rất nhanh sau đó lại là tiếng kêu vừa hoảng vừa gấp của bà ta: "Diệp Uyển Thanh, mày cưỡi xe đạp đi mà sao không mang xe về? Vứt xe ở đâu rồi?"
Diệp Uyển Thanh: "…"
Đã nhiều năm rồi cô thật sự không còn ấn tượng gì với cái xe đạp đó nữa. Sờ sờ chìa khóa xe trong túi, cô nghĩ không chừng xe đạp ngã ở con hẻm kia rồi.
Ngày mai đi tìm một chút vậy.
Trừ việc đi tìm xe đạp, cô còn phải suy nghĩ xem nên làm gì để kiếm tiền. Muốn rời khỏi nhà họ Diệp, trước tiên cô phải độc lập về kinh tế, nếu không thì tất cả cũng chỉ là nói suông.
Thời đại này thiên về làm ăn buôn bán, cô cũng muốn làm cái gì đó, nhưng tiền lương mỗi tháng cô đều nộp lên cả rồi, hiện giờ trong tay không có đồng nào, phải làm sao đây?
***
Sáng hôm sau.
Diệp Uyển Thanh đứng lên, phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình cô, bếp lò dưới bếp lạnh ngắt, nguyên liệu nấu ăn để trong tủ chén bát cũng bị khóa kín.
Cô rửa mặt xong xuôi, nhìn vào gương dứt khoát tết mái tóc đen dài sạch sẽ của mình thành hai cái bím rồi thả ở trước người. Sau khi kiểm tra lại thấy không còn thiếu thứ gì cô mới ra khỏi cửa.
Diệp Uyển Thanh xoa cái bụng rỗng của mình đi trên hành lang, bà cụ Trần ở lầu dưới nhà họ Diệp vừa mua thức ăn về, chào hỏi cô: "Nha đầu đi làm à? Hôm nay dậy muộn, không cần mẫn như ngày thường nhỉ."
Diệp Uyển Thanh cười lắc đầu: "Sau này con không theo xe nữa."
"Sao lại không theo xe? Theo xe tốt mà con, lương mỗi tháng không thấp chút nào, công việc cũng đâu có cực lắm? Tương lai con còn có cơ hội thay chức nữa, nha đầu con đúng là không biết quý trọng rồi!"
"Trong nhà định để Diệp Minh Châu thay chức ạ, còn con chuẩn bị đi tìm việc khác làm thôi"
Bà Trần giật mình: "Minh Châu mới có mười bốn tuổi, con mười tám tuổi rồi, sao lại như vậy được?"
Diệp Uyển Thanh mím môi cười cười, biểu cảm bất đắc dĩ: "Con cũng vừa mới biết chuyện, con chỉ là con nuôi thôi à, công việc phải nhường cho Diệp Minh Châu là đúng rồi, trong lòng con cũng sẽ không bất an… Mà bà ơi, con còn có việc, đi trước nhé ạ."
"À, ờ, được, được."
Diệp Uyển Thanh đi ra xa mấy mét mà vẫn cảm nhận được ánh mắt nhiều chuyện xen lẫn kinh ngạc của bà Trần rơi trên người mình.
Có lẽ không tới một ngày, tin tức này sẽ được truyền khắp bến xe.
Về sau cô ra ở riêng, rời khỏi nhà họ Diệp, danh tiếng của cô cũng chẳng ảnh hưởng mấy, sớm tỏ thái độ mới là chuyện quan trọng.
Kiếp trước cô bị tin tức “không phải con gái ruột của nhà họ Diệp” đập cho ngơ ngơ ngác ngác, mê man đau lòng suốt một khoảng thời gian rất dài. Vợ chồng Diệp Hướng Đảng thì không cần phải nói, chính bản thân cô cũng giấu kín tin này, rất sợ để người khác biết được, như thể… cô cho rằng tất cả đều là ảo giác, cô vẫn còn là con gái của nhà họ Diệp.
Nhưng sau đó thì sao? Tin tức cô là con gái nuôi vẫn bị truyền ra ngoài, cô trở thành một con sói mắt trắng không biết cảm ơn, chuyên phá hoại quan hệ nam nữ của người khác.
Mà bây giờ, cô không còn như vậy nữa.
Nhà họ Diệp có ba phòng phủ, một phòng khách. Vợ chồng Diệp Hướng Đảng ở phòng ngủ chính, đây là phòng ngủ của cô và Diệp Minh Châu, bên trong kê hai cái giường nhỏ.
Diệp Minh Châu thường ngủ ở nhà ông bà Diệp, đêm nay chắc cũng không trở về.
Lưu Lệ Trân ở bên ngoài dùng sức đập cửa “rầm rầm rầm”, lúc thì khóc la cô là sói mắt trắng không thương cha mẹ, lúc thì nói cô không muốn học may, học cái khác cũng được, dù sao cũng đừng ở lại thị trấn.
Nói một hồi chẳng ăn thua gì, bà ta càng lúc càng mất khống chế.
Ầm ĩ một trận, cuối cùng Lưu Lệ Trân cũng thấm mệt nên yên tĩnh trở lại, nhưng rất nhanh sau đó lại là tiếng kêu vừa hoảng vừa gấp của bà ta: "Diệp Uyển Thanh, mày cưỡi xe đạp đi mà sao không mang xe về? Vứt xe ở đâu rồi?"
Diệp Uyển Thanh: "…"
Đã nhiều năm rồi cô thật sự không còn ấn tượng gì với cái xe đạp đó nữa. Sờ sờ chìa khóa xe trong túi, cô nghĩ không chừng xe đạp ngã ở con hẻm kia rồi.
Ngày mai đi tìm một chút vậy.
Trừ việc đi tìm xe đạp, cô còn phải suy nghĩ xem nên làm gì để kiếm tiền. Muốn rời khỏi nhà họ Diệp, trước tiên cô phải độc lập về kinh tế, nếu không thì tất cả cũng chỉ là nói suông.
Thời đại này thiên về làm ăn buôn bán, cô cũng muốn làm cái gì đó, nhưng tiền lương mỗi tháng cô đều nộp lên cả rồi, hiện giờ trong tay không có đồng nào, phải làm sao đây?
***
Sáng hôm sau.
Diệp Uyển Thanh đứng lên, phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình cô, bếp lò dưới bếp lạnh ngắt, nguyên liệu nấu ăn để trong tủ chén bát cũng bị khóa kín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rửa mặt xong xuôi, nhìn vào gương dứt khoát tết mái tóc đen dài sạch sẽ của mình thành hai cái bím rồi thả ở trước người. Sau khi kiểm tra lại thấy không còn thiếu thứ gì cô mới ra khỏi cửa.
Diệp Uyển Thanh xoa cái bụng rỗng của mình đi trên hành lang, bà cụ Trần ở lầu dưới nhà họ Diệp vừa mua thức ăn về, chào hỏi cô: "Nha đầu đi làm à? Hôm nay dậy muộn, không cần mẫn như ngày thường nhỉ."
Diệp Uyển Thanh cười lắc đầu: "Sau này con không theo xe nữa."
"Sao lại không theo xe? Theo xe tốt mà con, lương mỗi tháng không thấp chút nào, công việc cũng đâu có cực lắm? Tương lai con còn có cơ hội thay chức nữa, nha đầu con đúng là không biết quý trọng rồi!"
"Trong nhà định để Diệp Minh Châu thay chức ạ, còn con chuẩn bị đi tìm việc khác làm thôi"
Bà Trần giật mình: "Minh Châu mới có mười bốn tuổi, con mười tám tuổi rồi, sao lại như vậy được?"
Diệp Uyển Thanh mím môi cười cười, biểu cảm bất đắc dĩ: "Con cũng vừa mới biết chuyện, con chỉ là con nuôi thôi à, công việc phải nhường cho Diệp Minh Châu là đúng rồi, trong lòng con cũng sẽ không bất an… Mà bà ơi, con còn có việc, đi trước nhé ạ."
"À, ờ, được, được."
Diệp Uyển Thanh đi ra xa mấy mét mà vẫn cảm nhận được ánh mắt nhiều chuyện xen lẫn kinh ngạc của bà Trần rơi trên người mình.
Có lẽ không tới một ngày, tin tức này sẽ được truyền khắp bến xe.
Về sau cô ra ở riêng, rời khỏi nhà họ Diệp, danh tiếng của cô cũng chẳng ảnh hưởng mấy, sớm tỏ thái độ mới là chuyện quan trọng.
Kiếp trước cô bị tin tức “không phải con gái ruột của nhà họ Diệp” đập cho ngơ ngơ ngác ngác, mê man đau lòng suốt một khoảng thời gian rất dài. Vợ chồng Diệp Hướng Đảng thì không cần phải nói, chính bản thân cô cũng giấu kín tin này, rất sợ để người khác biết được, như thể… cô cho rằng tất cả đều là ảo giác, cô vẫn còn là con gái của nhà họ Diệp.
Nhưng sau đó thì sao? Tin tức cô là con gái nuôi vẫn bị truyền ra ngoài, cô trở thành một con sói mắt trắng không biết cảm ơn, chuyên phá hoại quan hệ nam nữ của người khác.
Mà bây giờ, cô không còn như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro