Dạ Dày Trẻ Con...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
“Cô về muộn không tốt lắm thì phải?”
Nói thì nói vậy, nhưng Qua Uyên lại thành thật lấy ra một khối thịt khô, mấy củ tỏi và hai cọng măng tây. Anh còn mở cái thớt gỗ che trên lu nước ở dưới bếp ra, để lộ con cá trích đang vẫy đuôi bên trong.
Qua Uyên: “Có cần đậu hũ không? Tôi đi mua!”
Diệp Uyển Thanh: “...”
Ngay cả đồ ăn cũng khá đủ rồi, còn nói cái gì mà “về muộn không tốt lắm thì phải”?
Trong lòng Diệp Uyển Thanh thầm oán, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cô không để Qua Uyên ra ngoài mua đậu hũ mà bảo anh xử lý con cá trích, sau khi rửa sạch thì để cho ráo nước rồi bỏ vào nồi chiên vàng hai mặt, cô cho thêm nước chậm rãi đun lửa nhỏ, đợi đến khi nước sôi là được.
Trong lúc nấu canh Diệp Uyển Thanh tranh thủ thái nhuyễn hành lá, tước sợi măng tây rồi cắt nhỏ, bày ra trên đĩa nhìn rất như những viên ngọc thạch.
Bắc nồi khác lên, cô rót dầu ăn, bỏ tỏi băm và ớt đỏ vào phi lên cho thơm, sau đó nhanh tay trút thịt khô vào nồi đảo qua đảo lại cho đến khi phần mỡ của miếng thịt trở nên trong suốt, dầu bên trong cũng vừa tới.
Lúc này cô bỏ măng tây vào xào sơ qua, lại thêm lá tỏi, bỏ tí nước tương và muối đảo một lúc nữa rồi bắc nồi ra.
Sau khi cô nấu món này xong, Qua Uyên đưa lá măng tây đã được rửa sạch và cắt xong cho cô, cô cười nhìn dáng vẻ hơi không tự nhiên của anh, tiếp nhận cái đĩa, nhanh nhẹn trút đĩa lá măng tây vào nồi.
Lúc này, canh cá trích cũng được nấu xong, cô cho chút gia vị như muối và bột tiêu trắng, có thể ăn cơm được rồi.
Diệp Uyển Thanh nấu rất nhanh, từ đầu đến cuối chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Chỉ tiếc là đồ ăn ngon như vậy cũng không thể lấy lòng nổi cô gái nhỏ cố chấp kia.
Qua Uyên gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không thể gọi em gái mình ra ngoài được, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: “Cô ấy nấu ăn ngon như mẹ chúng ta nấu vậy, tiếc là em không được ăn…”
Lúc anh xoay người chuẩn bị đi, cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra.
Cô gái nhỏ nghiêm mặt ôm cái thùng nước nhỏ của mình đi theo phía sau anh trai, cặp mắt to trong sáng viết rõ mấy chữ “Làm sao có thể ngon như mẹ nấu được, nhất định là anh thiên vị, em nhất định sẽ vạch trần anh”.
Qua Uyên: “... Em sẽ đầu hàng ngay thôi, thực sự rất thơm đấy!”
Cô gái nhỏ “Hừ” một tiếng.
Ăn cơm xong, cô gái nhỏ vẫn không thân thiện gì mấy với Diệp Uyển Thanh. Nhưng chờ sau khi cô bé nhảy xuống ghế, Diệp Uyển Thanh quay sang nhìn Qua Uyên: “Em ấy ăn hai chén cơm lớn và uống một chén canh, dạ dày trẻ con rất yếu, lát nữa anh nhớ kéo cô bé đi dạo mấy vòng để tiêu bớt cơm nhé.”
Qua Uyên thực sự không còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên làm người.
Đối xử với người ta dữ dằn như vậy nhưng ăn cơm còn nhiều hơn cả người ta, không biết ngượng sao? Đợi lát nữa anh phải dạy dỗ con nhóc chết tiệt kia một trận mới được!
***
Ăn tối xong, Qua Uyên muốn đưa Diệp Uyển Thanh về nhà, cô không từ chối.
Con gái đi đường buổi tối thì phải cẩn thận một chút, hơn nữa cô cũng muốn ở cùng Qua Uyên lâu hơn, tranh thủ kéo gần quan hệ, hai người cùng lên kế hoạch cho tương lai.
“Cô về muộn không tốt lắm thì phải?”
Nói thì nói vậy, nhưng Qua Uyên lại thành thật lấy ra một khối thịt khô, mấy củ tỏi và hai cọng măng tây. Anh còn mở cái thớt gỗ che trên lu nước ở dưới bếp ra, để lộ con cá trích đang vẫy đuôi bên trong.
Qua Uyên: “Có cần đậu hũ không? Tôi đi mua!”
Diệp Uyển Thanh: “...”
Ngay cả đồ ăn cũng khá đủ rồi, còn nói cái gì mà “về muộn không tốt lắm thì phải”?
Trong lòng Diệp Uyển Thanh thầm oán, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cô không để Qua Uyên ra ngoài mua đậu hũ mà bảo anh xử lý con cá trích, sau khi rửa sạch thì để cho ráo nước rồi bỏ vào nồi chiên vàng hai mặt, cô cho thêm nước chậm rãi đun lửa nhỏ, đợi đến khi nước sôi là được.
Trong lúc nấu canh Diệp Uyển Thanh tranh thủ thái nhuyễn hành lá, tước sợi măng tây rồi cắt nhỏ, bày ra trên đĩa nhìn rất như những viên ngọc thạch.
Bắc nồi khác lên, cô rót dầu ăn, bỏ tỏi băm và ớt đỏ vào phi lên cho thơm, sau đó nhanh tay trút thịt khô vào nồi đảo qua đảo lại cho đến khi phần mỡ của miếng thịt trở nên trong suốt, dầu bên trong cũng vừa tới.
Lúc này cô bỏ măng tây vào xào sơ qua, lại thêm lá tỏi, bỏ tí nước tương và muối đảo một lúc nữa rồi bắc nồi ra.
Sau khi cô nấu món này xong, Qua Uyên đưa lá măng tây đã được rửa sạch và cắt xong cho cô, cô cười nhìn dáng vẻ hơi không tự nhiên của anh, tiếp nhận cái đĩa, nhanh nhẹn trút đĩa lá măng tây vào nồi.
Lúc này, canh cá trích cũng được nấu xong, cô cho chút gia vị như muối và bột tiêu trắng, có thể ăn cơm được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Uyển Thanh nấu rất nhanh, từ đầu đến cuối chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Chỉ tiếc là đồ ăn ngon như vậy cũng không thể lấy lòng nổi cô gái nhỏ cố chấp kia.
Qua Uyên gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không thể gọi em gái mình ra ngoài được, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: “Cô ấy nấu ăn ngon như mẹ chúng ta nấu vậy, tiếc là em không được ăn…”
Lúc anh xoay người chuẩn bị đi, cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra.
Cô gái nhỏ nghiêm mặt ôm cái thùng nước nhỏ của mình đi theo phía sau anh trai, cặp mắt to trong sáng viết rõ mấy chữ “Làm sao có thể ngon như mẹ nấu được, nhất định là anh thiên vị, em nhất định sẽ vạch trần anh”.
Qua Uyên: “... Em sẽ đầu hàng ngay thôi, thực sự rất thơm đấy!”
Cô gái nhỏ “Hừ” một tiếng.
Ăn cơm xong, cô gái nhỏ vẫn không thân thiện gì mấy với Diệp Uyển Thanh. Nhưng chờ sau khi cô bé nhảy xuống ghế, Diệp Uyển Thanh quay sang nhìn Qua Uyên: “Em ấy ăn hai chén cơm lớn và uống một chén canh, dạ dày trẻ con rất yếu, lát nữa anh nhớ kéo cô bé đi dạo mấy vòng để tiêu bớt cơm nhé.”
Qua Uyên thực sự không còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên làm người.
Đối xử với người ta dữ dằn như vậy nhưng ăn cơm còn nhiều hơn cả người ta, không biết ngượng sao? Đợi lát nữa anh phải dạy dỗ con nhóc chết tiệt kia một trận mới được!
***
Ăn tối xong, Qua Uyên muốn đưa Diệp Uyển Thanh về nhà, cô không từ chối.
Con gái đi đường buổi tối thì phải cẩn thận một chút, hơn nữa cô cũng muốn ở cùng Qua Uyên lâu hơn, tranh thủ kéo gần quan hệ, hai người cùng lên kế hoạch cho tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro