Gõ Cửa Đêm Khuy...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Diệp Uyển Thanh xoa xoa đầu Qua Duyệt: "Tiểu Nguyệt thích ăn bánh ngọt không? Lát nữa nấu cơm xong thì làm cho em một ít bánh táo chua nhé, để em chia cho những bạn nào mà em thích hoặc bạn nào không bắt nạt em. Ai bắt nạt em thì em không cho, để các bạn thèm chơi, được không?"
“Dạ!” Ánh mắt Qua Duyệt sáng bừng, cô bé ra sức gật đầu, lại ngượng ngùng hỏi: “Tiểu Nguyệt là em sao?"
"Ừ, sau này chị gọi em như vậy được không? Em đáng yêu và xinh đẹp nên gọi là Tiểu Nguyệt, giống như mặt trăng trên bầu trời vậy đó.”
“Dạ!”
Qua Duyệt mím môi ngượng ngùng nở nụ cười, ôm thùng đồ nhỏ chạy ra ngoài, một lát sau Diệp Uyển Thanh đã nghe thấy giọng nói của cô nhóc đang khoe với Qua Uyên: "Em là Tiểu Nguyệt đấy anh biết chưa? Tại em đẹp!"
Diệp Uyển Thanh bật cười.
Cô lại bắt đầu nghĩ đến kiếp trước, Qua Duyệt lạnh lùng, quái gở, cả đời không lấy chồng. Trong kiếp này, liệu cô bé sẽ sống vui vẻ thoải mái hơn một chút chứ? Cô bé đáng yêu ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn.
***
Trở về nhà, vẫn là Lưu Lệ Trân mở cửa.
Diệp Uyển Thanh tắm rửa súc miệng rồi trở về phòng thì phát hiện Diệp Minh Châu lại không có ở đây. Cô rút cái hộp đồ ra khỏi túi để tính toán doanh thu.
Mỗi lần cô mua nguyên liệu hay bán cái gì đều sẽ ghi vào sổ sách, cho dù có đôi khi đông khách không kịp ghi thì cô vẫn nhớ được rồi bổ sung sau. Lúc về đối chiếu với giấy tờ hóa đơn là nắm được tình hình buôn bán.
Nguyên liệu làm nước ô mai không đắt lắm, mấy gói táo đen lớn, sơn tra và các nguyên liệu khác cũng chỉ có năm đồng, vẫn đủ để cô nấu thêm mấy lần nên cô cũng không cần mua thêm.
Hiện tại nền kinh tế chỉ mới ổn định, tính cái gì cũng phải tính đến sức mua của người dân. Hai đồng một cốc ô mai, một chai to có thể đổ ra mấy chục tới hơn trăm cốc, lợi nhuận cũng không ít.
Năm ngày vừa qua, cô bán nước ô mai kiếm được tám mươi sáu đồng, trừ chi phí nguyên liệu là năm đồng thì chi phí ròng cô kiếm được là tám mươi mốt đồng.
Trà xanh và trà gừng muối vừng tổng cộng kiếm được một trăm tám chục đồng.
Mà điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là món lẩu xiên que vừa dễ nấu vừa có chi phí thấp lại kiếm được nhiều hơn cả nước ô mai. Đừng thấy lẩu xiên que chỉ có hai phần nho nhỏ, được tí đồ mặn nhưng kết quả... Được rồi, nguyên liệu nấu ăn đều do Qua Uyên chuẩn bị, cô được ăn không số tiền đó.
Lẩu xiên que vừa ngon vừa no bụng, số lượng lại nhiều, năm ngày kiếm được đến ba trăm hai mươi mốt đồng, nhưng không biết giá nguyên liệu là bao nhiêu, Diệp Uyển Thanh quyết định phải nói chuyện này với Qua Uyên, không thể để cô lấy không tiền thế được.
Lúc cô tính toán còn tưởng mấy ngày nay mình chỉ kiếm được hơn ba trăm, tính ra mới biết còn hơn cả thế. Thêm số tiền kiếm được trước đó nữa thì trong tay cô phải có hơn một ngàn đồng!
Diệp Uyển Thanh khá vui, thế là cô nghĩ đến chuyện mua cho Qua Uyên và Qua Duyệt một vài thứ. Anh ấy không lấy tiền nhưng tặng quà thì phải nhận chứ? Nếu anh không nhận, xem cô phạt anh như thế nào!
Cô mỉm cười tính chuyện mua quà gì cho hai anh em thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giờ này sao, là Lưu Lệ Trân?
Cô cẩn thận cất số tiền rồi nhét cái hộp gỗ xuống gối đầu, xong xuôi Diệp Uyển Thanh mới đi mở cửa.
Diệp Uyển Thanh xoa xoa đầu Qua Duyệt: "Tiểu Nguyệt thích ăn bánh ngọt không? Lát nữa nấu cơm xong thì làm cho em một ít bánh táo chua nhé, để em chia cho những bạn nào mà em thích hoặc bạn nào không bắt nạt em. Ai bắt nạt em thì em không cho, để các bạn thèm chơi, được không?"
“Dạ!” Ánh mắt Qua Duyệt sáng bừng, cô bé ra sức gật đầu, lại ngượng ngùng hỏi: “Tiểu Nguyệt là em sao?"
"Ừ, sau này chị gọi em như vậy được không? Em đáng yêu và xinh đẹp nên gọi là Tiểu Nguyệt, giống như mặt trăng trên bầu trời vậy đó.”
“Dạ!”
Qua Duyệt mím môi ngượng ngùng nở nụ cười, ôm thùng đồ nhỏ chạy ra ngoài, một lát sau Diệp Uyển Thanh đã nghe thấy giọng nói của cô nhóc đang khoe với Qua Uyên: "Em là Tiểu Nguyệt đấy anh biết chưa? Tại em đẹp!"
Diệp Uyển Thanh bật cười.
Cô lại bắt đầu nghĩ đến kiếp trước, Qua Duyệt lạnh lùng, quái gở, cả đời không lấy chồng. Trong kiếp này, liệu cô bé sẽ sống vui vẻ thoải mái hơn một chút chứ? Cô bé đáng yêu ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn.
***
Trở về nhà, vẫn là Lưu Lệ Trân mở cửa.
Diệp Uyển Thanh tắm rửa súc miệng rồi trở về phòng thì phát hiện Diệp Minh Châu lại không có ở đây. Cô rút cái hộp đồ ra khỏi túi để tính toán doanh thu.
Mỗi lần cô mua nguyên liệu hay bán cái gì đều sẽ ghi vào sổ sách, cho dù có đôi khi đông khách không kịp ghi thì cô vẫn nhớ được rồi bổ sung sau. Lúc về đối chiếu với giấy tờ hóa đơn là nắm được tình hình buôn bán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên liệu làm nước ô mai không đắt lắm, mấy gói táo đen lớn, sơn tra và các nguyên liệu khác cũng chỉ có năm đồng, vẫn đủ để cô nấu thêm mấy lần nên cô cũng không cần mua thêm.
Hiện tại nền kinh tế chỉ mới ổn định, tính cái gì cũng phải tính đến sức mua của người dân. Hai đồng một cốc ô mai, một chai to có thể đổ ra mấy chục tới hơn trăm cốc, lợi nhuận cũng không ít.
Năm ngày vừa qua, cô bán nước ô mai kiếm được tám mươi sáu đồng, trừ chi phí nguyên liệu là năm đồng thì chi phí ròng cô kiếm được là tám mươi mốt đồng.
Trà xanh và trà gừng muối vừng tổng cộng kiếm được một trăm tám chục đồng.
Mà điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là món lẩu xiên que vừa dễ nấu vừa có chi phí thấp lại kiếm được nhiều hơn cả nước ô mai. Đừng thấy lẩu xiên que chỉ có hai phần nho nhỏ, được tí đồ mặn nhưng kết quả... Được rồi, nguyên liệu nấu ăn đều do Qua Uyên chuẩn bị, cô được ăn không số tiền đó.
Lẩu xiên que vừa ngon vừa no bụng, số lượng lại nhiều, năm ngày kiếm được đến ba trăm hai mươi mốt đồng, nhưng không biết giá nguyên liệu là bao nhiêu, Diệp Uyển Thanh quyết định phải nói chuyện này với Qua Uyên, không thể để cô lấy không tiền thế được.
Lúc cô tính toán còn tưởng mấy ngày nay mình chỉ kiếm được hơn ba trăm, tính ra mới biết còn hơn cả thế. Thêm số tiền kiếm được trước đó nữa thì trong tay cô phải có hơn một ngàn đồng!
Diệp Uyển Thanh khá vui, thế là cô nghĩ đến chuyện mua cho Qua Uyên và Qua Duyệt một vài thứ. Anh ấy không lấy tiền nhưng tặng quà thì phải nhận chứ? Nếu anh không nhận, xem cô phạt anh như thế nào!
Cô mỉm cười tính chuyện mua quà gì cho hai anh em thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giờ này sao, là Lưu Lệ Trân?
Cô cẩn thận cất số tiền rồi nhét cái hộp gỗ xuống gối đầu, xong xuôi Diệp Uyển Thanh mới đi mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro