Lửa Cháy Đổ Thê...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Diệp Hướng Đảng bắt chuyện với vợ chồng nhà họ Vương: “Mọi người mau vào nhà ngồi đi.”
Vương Cường và Triệu Yến ngồi xuống, Diệp Hướng Đảng lập tức sừng sộ với Diệp Uyển Thanh: “Chú Vương và dì Triệu đến mà cũng không biết chào hỏi, mau đi pha trà ngay!”
Diệp Uyển Thanh buông chén đũa xuống đi ra nhà bếp pha trà.
Pha xong đi ra ngoài, cô chợt nghe Diệp Hướng Đảng nói chuyện với Vương Cường: “Con gái lớn của tôi tuy học hành chẳng tốt lắm nhưng được cái việc cơm nước nhà cửa rất giỏi quán xuyến, tính tình cũng hiền lành an phận. Chờ sau khi con bé được gả qua nhà mình, những chuyện này anh chị cũng không cần lo lắng quá nhiều nữa, thoải mái hơn biết bao.”
Vương Cường gật gật đầu: “Con bé nấu ăn không tồi.”
Lúc mới vào nhà bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm, ngay cả bao tử cũng réo gọi.
Diệp Minh Châu ở bên cạnh xem kịch, thấy Diệp Uyển Thanh bưng chén trà mà vẻ mặt không vui, bèn kéo vạt áo cô thấp giọng cười nói: “Chị, chị sắp gả cho tên Vương Gia Bảo ngốc nghếch kia rồi!”
Bộ dạng cô ta có chút hả hê, khỏi phải nói cay mắt đến cỡ nào.
Diệp Uyển Thanh không thèm để ý đến Diệp Minh Châu, đặt chén trà lên bàn nói: “Chú Vương, dì Triệu, trà hơi nóng, cháu đặt trên khay trà cho hai người.”
Vương Cường gật đầu đáp: “Được.”
Trên mặt Triệu Yến hiện rõ vẻ soi mói, cũng không thèm nể nang gì nói: “Cháu mười tám tuổi rồi à? Chưa từng đi học sao?”
Diệp Uyển Thanh lắc đầu: “Vâng, cháu chưa từng đi học.”
Triệu Yến: “Bây giờ cháu đang làm gì? Đi làm rồi hả? Lương mỗi tháng bao nhiêu tiền? Nhà cháu chuẩn bị khi nào thì để cháu thay chức?”
Nói đến chuyện này, trong lòng Diệp Hướng Đảng thầm nghĩ “Hỏng rồi”.
Nếu như là Diệp Uyển Thanh trước kia thì Diệp Hướng Đảng tin tưởng cô nhất định sẽ ứng đối đâu ra đấy, không khiến người nhà mất hết mặt mũi trước mặt người khác, cũng sẽ không nói ra “chuyện của gia đình”. Nhưng tối hôm qua Diệp Uyển Thanh chống đối bọn họ như vậy, tất nhiên là rất bất mãn với quyết định của bọn họ, ông ta lo cô sẽ làm ra chuyện gì dại dột.
Lúc ông ta đang định đổi chủ đề, giọng nói chua chát của Diệp Uyển Thanh cũng đã vang lên.
“Cháu vốn là người theo xe bán vé ở bến xe, nhưng hôm qua trong nhà nói sau này sẽ để Diệp Minh Châu thay chức, còn cháu thì định tự làm chút chuyện.” Dừng lại một chút, Diệp Uyển Thanh ngại ngùng cười cười: “Cháu là con nuôi, lẽ ra cũng không thay chức được.”
“Cháu là con nuôi, không được thay sao?” Giọng nói của Triệu yến đột nhiên trở nên sắc bén.
Sắc mặt Vương Cường cũng vô cùng khó coi: “Anh Diệp này, anh như vậy không tốt lắm đâu? Anh nói muốn đổi thành Uyển Thanh kết hôn với Gia Bảo, tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện cưới gả hơi sớm, tuổi tác của Minh Châu đúng là quá nhỏ thật, vậy nên tôi mới đồng ý. Nhưng anh chưa từng nói Uyển Thanh chỉ là con nuôi, vả lại hai người cũng không coi trọng con bé cho lắm.”
Nhà họ Vương tuy ở trấn trên nhưng điều kiện gia đình vượt xa nhà họ Diệp, thứ duy nhất bọn họ coi trọng ở nhà họ Diệp chính là công việc chính thức ở bến xe, tiền lương cao mà lại rất có thể diện.
Không ngờ Diệp Hướng Đảng có nhiều tâm tư như vậy, dám tính toán đến trên đầu nhà họ Vương!
Triệu Yến nói với vẻ kỳ quái: “Cũng đúng thôi, công việc tốt như vậy sao có thể để lại cho con gái nuôi chứ? Đương nhiên phải để cho con gái ruột rồi! Chỉ có nhà họ Vương chúng ta là trở thành kẻ ngu, cái thứ gì cũng muốn đẩy cho Gia Bảo nhà chúng ta!”
Lời này nghe rất chối tai, Diệp Hướng Đảng dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Uyển Thanh, sau đó vội vàng xoa dịu người ta.
Diệp Uyển Thanh tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: “Tối hôm qua cháu cũng có nói chuyện với gia đình rồi, không biết là bị ai tạt nước bẩn vào người nói cháu bị hủy danh tiếng nên mới vội vàng lập gia đình!”
Diệp Hướng Đảng bắt chuyện với vợ chồng nhà họ Vương: “Mọi người mau vào nhà ngồi đi.”
Vương Cường và Triệu Yến ngồi xuống, Diệp Hướng Đảng lập tức sừng sộ với Diệp Uyển Thanh: “Chú Vương và dì Triệu đến mà cũng không biết chào hỏi, mau đi pha trà ngay!”
Diệp Uyển Thanh buông chén đũa xuống đi ra nhà bếp pha trà.
Pha xong đi ra ngoài, cô chợt nghe Diệp Hướng Đảng nói chuyện với Vương Cường: “Con gái lớn của tôi tuy học hành chẳng tốt lắm nhưng được cái việc cơm nước nhà cửa rất giỏi quán xuyến, tính tình cũng hiền lành an phận. Chờ sau khi con bé được gả qua nhà mình, những chuyện này anh chị cũng không cần lo lắng quá nhiều nữa, thoải mái hơn biết bao.”
Vương Cường gật gật đầu: “Con bé nấu ăn không tồi.”
Lúc mới vào nhà bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm, ngay cả bao tử cũng réo gọi.
Diệp Minh Châu ở bên cạnh xem kịch, thấy Diệp Uyển Thanh bưng chén trà mà vẻ mặt không vui, bèn kéo vạt áo cô thấp giọng cười nói: “Chị, chị sắp gả cho tên Vương Gia Bảo ngốc nghếch kia rồi!”
Bộ dạng cô ta có chút hả hê, khỏi phải nói cay mắt đến cỡ nào.
Diệp Uyển Thanh không thèm để ý đến Diệp Minh Châu, đặt chén trà lên bàn nói: “Chú Vương, dì Triệu, trà hơi nóng, cháu đặt trên khay trà cho hai người.”
Vương Cường gật đầu đáp: “Được.”
Trên mặt Triệu Yến hiện rõ vẻ soi mói, cũng không thèm nể nang gì nói: “Cháu mười tám tuổi rồi à? Chưa từng đi học sao?”
Diệp Uyển Thanh lắc đầu: “Vâng, cháu chưa từng đi học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Yến: “Bây giờ cháu đang làm gì? Đi làm rồi hả? Lương mỗi tháng bao nhiêu tiền? Nhà cháu chuẩn bị khi nào thì để cháu thay chức?”
Nói đến chuyện này, trong lòng Diệp Hướng Đảng thầm nghĩ “Hỏng rồi”.
Nếu như là Diệp Uyển Thanh trước kia thì Diệp Hướng Đảng tin tưởng cô nhất định sẽ ứng đối đâu ra đấy, không khiến người nhà mất hết mặt mũi trước mặt người khác, cũng sẽ không nói ra “chuyện của gia đình”. Nhưng tối hôm qua Diệp Uyển Thanh chống đối bọn họ như vậy, tất nhiên là rất bất mãn với quyết định của bọn họ, ông ta lo cô sẽ làm ra chuyện gì dại dột.
Lúc ông ta đang định đổi chủ đề, giọng nói chua chát của Diệp Uyển Thanh cũng đã vang lên.
“Cháu vốn là người theo xe bán vé ở bến xe, nhưng hôm qua trong nhà nói sau này sẽ để Diệp Minh Châu thay chức, còn cháu thì định tự làm chút chuyện.” Dừng lại một chút, Diệp Uyển Thanh ngại ngùng cười cười: “Cháu là con nuôi, lẽ ra cũng không thay chức được.”
“Cháu là con nuôi, không được thay sao?” Giọng nói của Triệu yến đột nhiên trở nên sắc bén.
Sắc mặt Vương Cường cũng vô cùng khó coi: “Anh Diệp này, anh như vậy không tốt lắm đâu? Anh nói muốn đổi thành Uyển Thanh kết hôn với Gia Bảo, tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện cưới gả hơi sớm, tuổi tác của Minh Châu đúng là quá nhỏ thật, vậy nên tôi mới đồng ý. Nhưng anh chưa từng nói Uyển Thanh chỉ là con nuôi, vả lại hai người cũng không coi trọng con bé cho lắm.”
Nhà họ Vương tuy ở trấn trên nhưng điều kiện gia đình vượt xa nhà họ Diệp, thứ duy nhất bọn họ coi trọng ở nhà họ Diệp chính là công việc chính thức ở bến xe, tiền lương cao mà lại rất có thể diện.
Không ngờ Diệp Hướng Đảng có nhiều tâm tư như vậy, dám tính toán đến trên đầu nhà họ Vương!
Triệu Yến nói với vẻ kỳ quái: “Cũng đúng thôi, công việc tốt như vậy sao có thể để lại cho con gái nuôi chứ? Đương nhiên phải để cho con gái ruột rồi! Chỉ có nhà họ Vương chúng ta là trở thành kẻ ngu, cái thứ gì cũng muốn đẩy cho Gia Bảo nhà chúng ta!”
Lời này nghe rất chối tai, Diệp Hướng Đảng dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Uyển Thanh, sau đó vội vàng xoa dịu người ta.
Diệp Uyển Thanh tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: “Tối hôm qua cháu cũng có nói chuyện với gia đình rồi, không biết là bị ai tạt nước bẩn vào người nói cháu bị hủy danh tiếng nên mới vội vàng lập gia đình!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro