Thôi Thế Quái N...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
"Uyên ca, ngoài việc bán nước ô mai ra, em còn muốn bán lẩu xiên que, anh có thể tìm người làm cho em một cái xe đẩy không? Cần phải chắc chắn một chút, kích cỡ thì tương tự như cái quầy hàng của em, chứ nếu to quá chiếm chỗ của người khác lại không hay.”
Uyên... Uyên ca...
Uyên ca?!
Trong lòng Qua Uyên như có pháo hoa nổ tung, thiếu chút nữa thì làm rớt luôn khoai tây đang rửa xuống cái chậu nước. Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Uyển Thanh, lại cảm thấy nếu bản thân tỏ vẻ vui quá thì lại mất mặt với cô nên đành kiềm chế tâm tình, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
"Được, chuyện đó cứ giao cho anh.”
"Trước khi xe đẩy làm xong thì em dùng tạm bếp than cũng được, nếu không cứ để bếp than đun nước không thì cũng lãng phí than.” Diệp Uyển Thanh nói: “Hôm nay em sẽ nấu thử món lẩu xiên que đấy, nhưng chắc là đồ đạc sẽ nặng hơn, nói không chừng phải chạy chừng hai chuyến, anh có tiện không?"
"Tiện chứ.” Qua Uyên gật đầu: “Nhà anh có xe đạp, lát nữa anh dùng dây chằng cố định đồ là được.”
Diệp Uyển Thanh: "..."
Thấy một hồi lâu cô cũng không nói gì, Qua Uyên ngước mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Anh cũng có xe đạp?"
"Ừ.” Có gì lạ sao?
"Vậy... Sao trước đây anh không dùng xe đạp để chở đồ của em mà ngày nào cũng dùng tay xách tới xách lui thế?"
Lần này đến lượt Qua Uyên cứng miệng.
Xong đời rồi! Không để ý cái là lỡ miệng ngay! Anh, anh... Không phải là anh muốn... muốn có nhiều thời gian bên cô hơn sao? Nhưng không bao giờ anh thừa nhận chuyện đó!
Đáng tiếc, anh nghĩ gì đã viết hết lên mặt cả rồi.
"Sao anh lại đáng yêu vậy chứ?" Diệp Uyển Thanh bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô được bếp lò chiếu đến ửng đỏ, đôi mắt hạnh chiếu rọi ánh đèn và ánh lửa càng có vẻ lấp lánh xinh đẹp, cô bật cười khanh khách nhìn anh chàng đang ngồi bên cạnh càng lúc càng ngượng, cô đụng nhẹ vào cánh tay anh rồi hỏi: "Uyên ca, em lại muốn hôn anh rồi, phải làm sao bây giờ?"
Hai người đều ngồi xổm trên mặt đất rửa đống nguyên liệu nấu ăn, vai kề vai, khoảng cách thật sự rất gần, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ đụng phải người bên cạnh.
Qua Uyên căng thẳng: "Anh, anh..."
"Nhưng lần này em không muốn hôn lên râu anh đâu, đâm đau lắm đó.”
"Vậy, vậy..."
"Nếu anh không muốn thì thôi, em cũng biết anh ngại mà.”
Thôi á?
Thôi thế quái nào được?! Không, không,
Qua Uyên nghe xong mà cuống hết cả lên, anh không kịp nói đồng ý hay gì cả, chỉ vội vã ngẩng đầu lên kề sát vào Diệp Uyển Thanh, môi còn hơi chu. Nhưng tiến gần rồi lại không dám to gan đến độ hôn thật, thế nên cứ sốt ruột trừng mắt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi to bằng hạt đậu xanh.
Diệp Uyển Thanh lại chẳng sốt ruột gì mấy.
Cô mím môi cười khẽ, đôi mắt híp lại mỏng như lá liễu nhìn anh chằm chằm: "Anh có ý gì vậy? Bĩu môi làm gì?"
Qua Uyên: "!!!”
Cô nhóc này, biết rõ còn cố hỏi nữa chứ!
Ý anh là muốn hôn cô chứ sao!
Nỗi xúc động trong đầu giống như núi lửa phun trào, dung nham nóng bỏng đã đốt chảy lí trí anh rồi. Anh nâng khuôn mặt tươi cười như hoa của cô gái trước mắt rồi hôn xuống, ngấu nghiến mà hôn.
Giây phút đôi môi chạm nhau, cảm xúc mềm mại tựa như rễ cây cổ thụ đã cắm sâu vào trong lòng anh.
Ngọt ngào.
Ngọt đến mức vô tận.
"Uyên ca, ngoài việc bán nước ô mai ra, em còn muốn bán lẩu xiên que, anh có thể tìm người làm cho em một cái xe đẩy không? Cần phải chắc chắn một chút, kích cỡ thì tương tự như cái quầy hàng của em, chứ nếu to quá chiếm chỗ của người khác lại không hay.”
Uyên... Uyên ca...
Uyên ca?!
Trong lòng Qua Uyên như có pháo hoa nổ tung, thiếu chút nữa thì làm rớt luôn khoai tây đang rửa xuống cái chậu nước. Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Uyển Thanh, lại cảm thấy nếu bản thân tỏ vẻ vui quá thì lại mất mặt với cô nên đành kiềm chế tâm tình, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
"Được, chuyện đó cứ giao cho anh.”
"Trước khi xe đẩy làm xong thì em dùng tạm bếp than cũng được, nếu không cứ để bếp than đun nước không thì cũng lãng phí than.” Diệp Uyển Thanh nói: “Hôm nay em sẽ nấu thử món lẩu xiên que đấy, nhưng chắc là đồ đạc sẽ nặng hơn, nói không chừng phải chạy chừng hai chuyến, anh có tiện không?"
"Tiện chứ.” Qua Uyên gật đầu: “Nhà anh có xe đạp, lát nữa anh dùng dây chằng cố định đồ là được.”
Diệp Uyển Thanh: "..."
Thấy một hồi lâu cô cũng không nói gì, Qua Uyên ngước mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Anh cũng có xe đạp?"
"Ừ.” Có gì lạ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy... Sao trước đây anh không dùng xe đạp để chở đồ của em mà ngày nào cũng dùng tay xách tới xách lui thế?"
Lần này đến lượt Qua Uyên cứng miệng.
Xong đời rồi! Không để ý cái là lỡ miệng ngay! Anh, anh... Không phải là anh muốn... muốn có nhiều thời gian bên cô hơn sao? Nhưng không bao giờ anh thừa nhận chuyện đó!
Đáng tiếc, anh nghĩ gì đã viết hết lên mặt cả rồi.
"Sao anh lại đáng yêu vậy chứ?" Diệp Uyển Thanh bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô được bếp lò chiếu đến ửng đỏ, đôi mắt hạnh chiếu rọi ánh đèn và ánh lửa càng có vẻ lấp lánh xinh đẹp, cô bật cười khanh khách nhìn anh chàng đang ngồi bên cạnh càng lúc càng ngượng, cô đụng nhẹ vào cánh tay anh rồi hỏi: "Uyên ca, em lại muốn hôn anh rồi, phải làm sao bây giờ?"
Hai người đều ngồi xổm trên mặt đất rửa đống nguyên liệu nấu ăn, vai kề vai, khoảng cách thật sự rất gần, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ đụng phải người bên cạnh.
Qua Uyên căng thẳng: "Anh, anh..."
"Nhưng lần này em không muốn hôn lên râu anh đâu, đâm đau lắm đó.”
"Vậy, vậy..."
"Nếu anh không muốn thì thôi, em cũng biết anh ngại mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi á?
Thôi thế quái nào được?! Không, không,
Qua Uyên nghe xong mà cuống hết cả lên, anh không kịp nói đồng ý hay gì cả, chỉ vội vã ngẩng đầu lên kề sát vào Diệp Uyển Thanh, môi còn hơi chu. Nhưng tiến gần rồi lại không dám to gan đến độ hôn thật, thế nên cứ sốt ruột trừng mắt, trên trán bắt đầu toát mồ hôi to bằng hạt đậu xanh.
Diệp Uyển Thanh lại chẳng sốt ruột gì mấy.
Cô mím môi cười khẽ, đôi mắt híp lại mỏng như lá liễu nhìn anh chằm chằm: "Anh có ý gì vậy? Bĩu môi làm gì?"
Qua Uyên: "!!!”
Cô nhóc này, biết rõ còn cố hỏi nữa chứ!
Ý anh là muốn hôn cô chứ sao!
Nỗi xúc động trong đầu giống như núi lửa phun trào, dung nham nóng bỏng đã đốt chảy lí trí anh rồi. Anh nâng khuôn mặt tươi cười như hoa của cô gái trước mắt rồi hôn xuống, ngấu nghiến mà hôn.
Giây phút đôi môi chạm nhau, cảm xúc mềm mại tựa như rễ cây cổ thụ đã cắm sâu vào trong lòng anh.
Ngọt ngào.
Ngọt đến mức vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro