Tôi Muốn Giết T...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Cũng đã muộn lắm rồi, cô hẹn Qua Uyên ba bốn giờ sáng mai sẽ đến đây để nấu nước ô mai, sau đó chuẩn bị rời đi.
Kết quả cô vừa đi được một bước, vạt áo chợt bị một bàn tay nhỏ túm chặt.
Diệp Uyển Thanh kinh ngạc nhìn đứa nhỏ sau lưng: “Em sao thế?”
“Có thật là ngày mai chị lại đến không?” Trong mắt Qua Duyệt mang theo một tia chờ mong.
“Đến chứ.”
“Vậy thì tốt rồi, người lớn nói chuyện phải giữ lời đấy, ngoéo tay nào.” Qua Duyệt gật gù ra vẻ người lớn, rồi chìa tay về phía Diệp Uyển Thanh.
Ngoéo tay với Diệp Uyển Thanh xong, lúc này cô bé mới trở về phòng, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Diệp Uyển Thanh : “...”
Qua Uyên hiểu rõ tính cách cô em gái nhà mình, vô cùng vui vẻ bán đứng cô bé: “Nó không nỡ xa cô, mà không biết phải nói thế nào nên không được tự nhiên cho lắm.”
“Không phải là giống anh sao?” Diệp Uyển Thanh cười khẽ, liếc nhìn anh.
Qua Uyên: “...”
Không, anh sẽ không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận!
***
Dưới bầu trời thưa thớt sao, Diệp Uyển Thanh và Qua Uyên song song đi tới. Khoảng cách không gần lắm nhưng giữa họ tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay họ đang đi cùng nhau.
Qua Uyên cầm một chiếc đèn pin trong tay, nghiêng nghiêng chiếu khoảng một mét trước mặt Diệp Uyển Thanh, phía trước mình anh lại không thèm quan tâm.
“Anh cũng nhìn đường đi.” Diệp Uyển Thanh nhắc nhở.
“Ừm.” Qua Uyên đáp, nhưng chiếc đèn pin thậm chí còn không chút xê dịch.
Diệp Uyển Thanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô lại muốn cười, đang định tìm chủ đề nào đó tâm sự với Qua Uyên để hiểu sâu hơn về anh, hoặc trêu chọc anh một chút cũng rất vui, nhưng không ngờ giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên trước.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Diệp Uyển Thanh: “Anh cứ nói đi.”
“Về em gái của tôi, có lẽ hôm nay cô nghe được rất nhiều tin đồn phải không?”
“… Ừm.” Diệp Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi lập tức an ủi: “Có vài người thích nhiều chuyện ấy mà, những lời họ nói không có căn cứ nhưng đúng là cũng rất khó nghe, chúng ta cũng đừng để ở trong lòng. Dứt khoát không qua lại với bọn họ là được rồi.”
“Không... những gì họ nói đều là sự thật...” Qua Uyên đột nhiên dừng lại. Trong bóng đêm, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Diệp Uyển Thanh chăm chú, giọng nói lạnh lùng của anh còn có chút bất an.
“Hả?” Diệp Uyển Thanh vô thức nhìn về phía anh.
Yết hầu của Qua Uyên trượt lên trượt xuống, anh nói với giọng chua chát: “Em gái tôi, nó, nó... Là mẹ tôi bị súc sinh ức hiếp rồi mang thai. Mẹ tôi không hề biết mình có thai, năm sáu tháng sau mới phát hiện ra. Bác sĩ nói sức khỏe của bà không được tốt, không thể phá thai được, mà mẹ tôi cũng không muốn... Cho nên tôi mới có em gái.”
“Tôi muốn giết tên súc sinh đó. Những năm qua tôi vẫn luôn không từ bỏ việc điều tra.”
“Tôi cũng giống như vậy, tôi không phải người tốt lành gì. Tôi không được đi học, đánh nhau là chuyện như cơm bữa. Người khác nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy chó dữ muốn cắn người vậy. Họ sợ đến mức trốn còn không kịp...”
Chỉ có một mình cô… Không biết cô có ngốc hay không, lại đối xử với tôi tốt đến vậy!
Nhưng mà...
“Tôi và gia đình tôi đều không tốt, muốn cái gì cũng không có, cô...”
Nói đến đây, Qua Uyên không thể tiếp tục được nữa.
Nếu như cô cũng khinh thường tôi, vậy thì hãy sớm buông bỏ...
Qua Uyên vốn định nói ra những lời này, nhưng anh chỉ hơi hé miệng chứ không thốt ra được tiếng nào.
Cũng không phải anh không biết nên nói thế nào mà là không muốn nói, dưới đáy lòng anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Đúng vậy, anh là một người ích kỷ, biết rõ mình không phải người tốt nhưng vẫn hèn hạ, không muốn đẩy người trước mắt rời khỏi bản thân.
Qua Uyên cúi đầu, trầm mặc.
Cũng đã muộn lắm rồi, cô hẹn Qua Uyên ba bốn giờ sáng mai sẽ đến đây để nấu nước ô mai, sau đó chuẩn bị rời đi.
Kết quả cô vừa đi được một bước, vạt áo chợt bị một bàn tay nhỏ túm chặt.
Diệp Uyển Thanh kinh ngạc nhìn đứa nhỏ sau lưng: “Em sao thế?”
“Có thật là ngày mai chị lại đến không?” Trong mắt Qua Duyệt mang theo một tia chờ mong.
“Đến chứ.”
“Vậy thì tốt rồi, người lớn nói chuyện phải giữ lời đấy, ngoéo tay nào.” Qua Duyệt gật gù ra vẻ người lớn, rồi chìa tay về phía Diệp Uyển Thanh.
Ngoéo tay với Diệp Uyển Thanh xong, lúc này cô bé mới trở về phòng, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Diệp Uyển Thanh : “...”
Qua Uyên hiểu rõ tính cách cô em gái nhà mình, vô cùng vui vẻ bán đứng cô bé: “Nó không nỡ xa cô, mà không biết phải nói thế nào nên không được tự nhiên cho lắm.”
“Không phải là giống anh sao?” Diệp Uyển Thanh cười khẽ, liếc nhìn anh.
Qua Uyên: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không, anh sẽ không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận!
***
Dưới bầu trời thưa thớt sao, Diệp Uyển Thanh và Qua Uyên song song đi tới. Khoảng cách không gần lắm nhưng giữa họ tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay họ đang đi cùng nhau.
Qua Uyên cầm một chiếc đèn pin trong tay, nghiêng nghiêng chiếu khoảng một mét trước mặt Diệp Uyển Thanh, phía trước mình anh lại không thèm quan tâm.
“Anh cũng nhìn đường đi.” Diệp Uyển Thanh nhắc nhở.
“Ừm.” Qua Uyên đáp, nhưng chiếc đèn pin thậm chí còn không chút xê dịch.
Diệp Uyển Thanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô lại muốn cười, đang định tìm chủ đề nào đó tâm sự với Qua Uyên để hiểu sâu hơn về anh, hoặc trêu chọc anh một chút cũng rất vui, nhưng không ngờ giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên trước.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Diệp Uyển Thanh: “Anh cứ nói đi.”
“Về em gái của tôi, có lẽ hôm nay cô nghe được rất nhiều tin đồn phải không?”
“… Ừm.” Diệp Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi lập tức an ủi: “Có vài người thích nhiều chuyện ấy mà, những lời họ nói không có căn cứ nhưng đúng là cũng rất khó nghe, chúng ta cũng đừng để ở trong lòng. Dứt khoát không qua lại với bọn họ là được rồi.”
“Không... những gì họ nói đều là sự thật...” Qua Uyên đột nhiên dừng lại. Trong bóng đêm, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Diệp Uyển Thanh chăm chú, giọng nói lạnh lùng của anh còn có chút bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?” Diệp Uyển Thanh vô thức nhìn về phía anh.
Yết hầu của Qua Uyên trượt lên trượt xuống, anh nói với giọng chua chát: “Em gái tôi, nó, nó... Là mẹ tôi bị súc sinh ức hiếp rồi mang thai. Mẹ tôi không hề biết mình có thai, năm sáu tháng sau mới phát hiện ra. Bác sĩ nói sức khỏe của bà không được tốt, không thể phá thai được, mà mẹ tôi cũng không muốn... Cho nên tôi mới có em gái.”
“Tôi muốn giết tên súc sinh đó. Những năm qua tôi vẫn luôn không từ bỏ việc điều tra.”
“Tôi cũng giống như vậy, tôi không phải người tốt lành gì. Tôi không được đi học, đánh nhau là chuyện như cơm bữa. Người khác nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy chó dữ muốn cắn người vậy. Họ sợ đến mức trốn còn không kịp...”
Chỉ có một mình cô… Không biết cô có ngốc hay không, lại đối xử với tôi tốt đến vậy!
Nhưng mà...
“Tôi và gia đình tôi đều không tốt, muốn cái gì cũng không có, cô...”
Nói đến đây, Qua Uyên không thể tiếp tục được nữa.
Nếu như cô cũng khinh thường tôi, vậy thì hãy sớm buông bỏ...
Qua Uyên vốn định nói ra những lời này, nhưng anh chỉ hơi hé miệng chứ không thốt ra được tiếng nào.
Cũng không phải anh không biết nên nói thế nào mà là không muốn nói, dưới đáy lòng anh cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Đúng vậy, anh là một người ích kỷ, biết rõ mình không phải người tốt nhưng vẫn hèn hạ, không muốn đẩy người trước mắt rời khỏi bản thân.
Qua Uyên cúi đầu, trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro