Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 16
2024-10-30 23:56:44
Nghĩ rồi, Lâm Kiều nhìn lại người đàn ông đang im lặng.
Biết cô có việc tìm đến mà không hỏi, sau khi biết cô có hôn ước với gia đình mình vẫn không hỏi, rõ ràng người đàn ông này không muốn thừa nhận hôn ước mấy.
Từ điểm này mà xét, anh quả thực rất giống nam chính. Lâm Kiều đang suy nghĩ liệu có nên xác nhận điều này hay không thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía dưới cầu thang. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bước nhanh đi lên.
Cô vô thức ngừng nói, chuẩn bị đợi người đó đi qua rồi nói tiếp. Nhưng đối phương chỉ liếc qua một cái, bỗng dừng lại ngay lập tức: "Chú út?"
Quý Đạc lạnh nhạt đáp một tiếng "Ừ", ánh mắt liếc qua cổ áo mở tung của người kia: "Sao về rồi?"
Người mới đến nhìn thấy ánh mắt của Quý Đạc, vội vàng cài lại cúc áo: "Có chút việc cần giải quyết nên về, nghe nói ông nội ốm nên con đến thăm. Ông nội giờ sao rồi ạ?"
Ông cụ Quý đang ở bệnh viện quân đội, các bác sĩ mặc áo blouse trắng bên ngoài, bên trong cũng mặc quân phục. Nhưng không ai mặc quân phục lại lôi thôi như Quý Trạch, cúc áo không cài, hai cúc dưới mở hờ, áo khoác chỉ lỏng lẻo treo trên người, lộ ra một mảng ngực.
Nếu đây đúng là Tiểu Trạch mà họ nhắc tới, Lâm Kiều cảm thấy có lẽ cậu ta… không phải là nam chính trong truyện.
Vừa có đối tượng, lại thêm khí chất cũng không giống lắm, so với cậu bé nhíu mày trong bức ảnh, có thể nói là không chỉ khác biệt mà là hoàn toàn không giống chút nào.
Cô đang đánh giá người đối diện, mà đối phương rõ ràng cũng đã chú ý đến cô, ánh mắt liên tục liếc qua lại giữa cô và Quý Đạc, đột nhiên trở nên dò xét và có chút mờ ám: "Chú không ở trong phòng bệnh với ông nội mà lại ra đây nói chuyện với người ta, chẳng lẽ đây là đối tượng của chú?"
Quý Đạc lớn hơn Quý Trạch sáu tuổi, năm nay đã hai mươi tám.
Mấy năm trước, gia đình đã sắp xếp tìm vợ cho anh, nhưng anh là người kiên định, không quan tâm đến ai dù là người thân hay bạn bè giới thiệu.
Có lần Diệp Mẫn Thục tiền trảm hậu tấu, tự tiện dẫn người về nhà, anh cũng viện cớ có việc ở quân đội rồi lạnh lùng bỏ đi.
Diệp Mẫn Thục lúc đó rất xấu hổ, không ngừng phàn nàn mấy ngày liền, nói rằng sẽ không bao giờ rảnh rỗi xen vào chuyện của Quý Đạc nữa.
Cũng vì vậy, sau này người ta truyền tai nhau nhiều lời không hay về anh. Hai năm gần đây, gần như không còn ai giới thiệu đối tượng cho Quý Đạc nữa.
Tất nhiên, Quý Trạch không tin mấy lời đồn đại đó, nhưng cậu ta cũng nghĩ rằng chú út của mình chỉ chăm lo cho sự nghiệp, định dành cả đời cho quân ngũ.
Ai ngờ đâu, cậu ta lại thấy chú mình đứng đây nói chuyện với một cô gái trẻ, khoảng cách giữa họ có phần hơi gần.
Quý Trạch không nhịn được mà nhìn kỹ Lâm Kiều thêm một lần nữa.
Thành thật mà nói, cô ăn mặc có phần đơn sơ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời rất cuốn hút. Có thể khiến người chú cứng đầu của cậu ta mở lòng, ắt hẳn cô gái này phải có gì đó đặc biệt lắm đây.
Biết cô có việc tìm đến mà không hỏi, sau khi biết cô có hôn ước với gia đình mình vẫn không hỏi, rõ ràng người đàn ông này không muốn thừa nhận hôn ước mấy.
Từ điểm này mà xét, anh quả thực rất giống nam chính. Lâm Kiều đang suy nghĩ liệu có nên xác nhận điều này hay không thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía dưới cầu thang. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bước nhanh đi lên.
Cô vô thức ngừng nói, chuẩn bị đợi người đó đi qua rồi nói tiếp. Nhưng đối phương chỉ liếc qua một cái, bỗng dừng lại ngay lập tức: "Chú út?"
Quý Đạc lạnh nhạt đáp một tiếng "Ừ", ánh mắt liếc qua cổ áo mở tung của người kia: "Sao về rồi?"
Người mới đến nhìn thấy ánh mắt của Quý Đạc, vội vàng cài lại cúc áo: "Có chút việc cần giải quyết nên về, nghe nói ông nội ốm nên con đến thăm. Ông nội giờ sao rồi ạ?"
Ông cụ Quý đang ở bệnh viện quân đội, các bác sĩ mặc áo blouse trắng bên ngoài, bên trong cũng mặc quân phục. Nhưng không ai mặc quân phục lại lôi thôi như Quý Trạch, cúc áo không cài, hai cúc dưới mở hờ, áo khoác chỉ lỏng lẻo treo trên người, lộ ra một mảng ngực.
Nếu đây đúng là Tiểu Trạch mà họ nhắc tới, Lâm Kiều cảm thấy có lẽ cậu ta… không phải là nam chính trong truyện.
Vừa có đối tượng, lại thêm khí chất cũng không giống lắm, so với cậu bé nhíu mày trong bức ảnh, có thể nói là không chỉ khác biệt mà là hoàn toàn không giống chút nào.
Cô đang đánh giá người đối diện, mà đối phương rõ ràng cũng đã chú ý đến cô, ánh mắt liên tục liếc qua lại giữa cô và Quý Đạc, đột nhiên trở nên dò xét và có chút mờ ám: "Chú không ở trong phòng bệnh với ông nội mà lại ra đây nói chuyện với người ta, chẳng lẽ đây là đối tượng của chú?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Đạc lớn hơn Quý Trạch sáu tuổi, năm nay đã hai mươi tám.
Mấy năm trước, gia đình đã sắp xếp tìm vợ cho anh, nhưng anh là người kiên định, không quan tâm đến ai dù là người thân hay bạn bè giới thiệu.
Có lần Diệp Mẫn Thục tiền trảm hậu tấu, tự tiện dẫn người về nhà, anh cũng viện cớ có việc ở quân đội rồi lạnh lùng bỏ đi.
Diệp Mẫn Thục lúc đó rất xấu hổ, không ngừng phàn nàn mấy ngày liền, nói rằng sẽ không bao giờ rảnh rỗi xen vào chuyện của Quý Đạc nữa.
Cũng vì vậy, sau này người ta truyền tai nhau nhiều lời không hay về anh. Hai năm gần đây, gần như không còn ai giới thiệu đối tượng cho Quý Đạc nữa.
Tất nhiên, Quý Trạch không tin mấy lời đồn đại đó, nhưng cậu ta cũng nghĩ rằng chú út của mình chỉ chăm lo cho sự nghiệp, định dành cả đời cho quân ngũ.
Ai ngờ đâu, cậu ta lại thấy chú mình đứng đây nói chuyện với một cô gái trẻ, khoảng cách giữa họ có phần hơi gần.
Quý Trạch không nhịn được mà nhìn kỹ Lâm Kiều thêm một lần nữa.
Thành thật mà nói, cô ăn mặc có phần đơn sơ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời rất cuốn hút. Có thể khiến người chú cứng đầu của cậu ta mở lòng, ắt hẳn cô gái này phải có gì đó đặc biệt lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro