Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 19
2024-10-30 23:56:44
Không nói gì tức là ngầm thừa nhận Tống Tĩnh là đối tượng của mình, Diệp Mẫn Thục lập tức có thêm dũng khí: "Ba cũng thấy đấy, con đâu có lừa ba. Đúng, con có lòng riêng, trước đó con bé nhà họ Lâm tìm đến, con cố ý nói cô bé nhầm rồi. Nhưng Tiểu Trạch còn không biết mình có hôn ước từ nhỏ, vả lại thằng bé đã có đối tượng rồi, lúc này mà cô bé ấy xen vào, chẳng lẽ bắt con phải chia rẽ hai đứa?"
Quý Trạch chỉ đứng im lặng bên cạnh, không chen lời, cũng không nhìn ông cụ Quý.
Mẹ con họ rõ ràng là cùng một ý, nhìn mà khiến ông cụ Quý giận đến nỗi máu dồn lên não, mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã khỏi giường bệnh.
Quý Trạch hoảng sợ, định tiến lên, nhưng Từ Lệ đã bước nhanh hơn một bước đỡ lấy ông: "Mọi người nói ít lại chút."
Bà nói với ông cụ Quý: "Trưa nay ông vừa bị ngất, suýt nữa dọa mọi người sợ chết khiếp. Huyết áp của mình cao thế nào, ông không biết sao? Còn giận nữa?"
Nói là nhắc ông cụ Quý, nhưng Diệp Mẫn Thục lại cảm thấy rõ ràng đang trách mình khiến ông tức giận.
Bà ta không phục, buột miệng nói: "Nếu không có con nhóc nhà họ Lâm tìm đến thì đâu ra nhiều chuyện như vậy?"
Ông cụ Quý vừa nghe, lửa giận lại bùng lên, mặt đỏ bừng, lúc này một y tá đẩy cửa bước vào: ""Rút kim giường 33 phải không?""
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng không ổn, cô ấy lập tức cau mày: "Sao đông người vậy? Không biết là bệnh nhân cần nghỉ ngơi à?"
Y tá rút kim xong, vội vàng lấy máy đo huyết áp.
Đo xong thì huyết áp quả thật tăng cao, huyết áp thấp là 164, cao là 203.
Y tá cởi dây buộc ra giúp ông cụ, ngữ khí không chút khách sáo: "Huyết áp đến mức này là rất nguy hiểm, nếu lỡ lơ là thì sẽ xuất hiện tình trạng xuất huyết não. Bệnh nhân không biết khống chế cảm xúc thì thôi đi, mấy người là người nhà mà cũng không biết sao? Không có việc gì thì đừng để nhiều người trong phòng bệnh."
Biết ông cụ bị cao huyết áp, Quý Trạch vốn dĩ đã hơi hối hận giờ nghe vậy lại càng thêm hổ thẹn hơn.
Cậu ta vội vàng kéo mẹ mình ra ngoài: “Vậy bọn con không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa. Ông cứ nghỉ ngơi, ngày khác con lại đến thăm ông.”
Tình hình của ông cụ thế này, có những việc thật sự không thể vội vàng được. Nhỡ đâu làm ông tức giận đến mức xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Diệp Mẫn Thục không nói gì, nhưng khi cửa vừa đóng lại, bà ta quay sang nhìn Tống Tĩnh với vẻ hơi ngại ngùng: “Để cháu thấy trò cười rồi.”
Nói đến đây, Quý Trạch cũng cảm thấy khó hiểu: “Chuyện nhà mình, sao mẹ lại kéo Tống Tĩnh vào làm gì?”
“Mẹ cũng không còn cách nào khác. Con muốn cưới một con nhỏ nông thôn à?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Diệp Mẫn Thục lại nổi giận.
Tống Tĩnh cũng cúi đầu, hơi ngại: “Cháu chỉ giúp một chút thôi, đúng lúc cháu cũng không có việc gì. Đáng tiếc là cháu đóng vai không giống, vẫn để ông Quý nhận ra, làm ông giận.”
Quý Trạch chỉ đứng im lặng bên cạnh, không chen lời, cũng không nhìn ông cụ Quý.
Mẹ con họ rõ ràng là cùng một ý, nhìn mà khiến ông cụ Quý giận đến nỗi máu dồn lên não, mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã khỏi giường bệnh.
Quý Trạch hoảng sợ, định tiến lên, nhưng Từ Lệ đã bước nhanh hơn một bước đỡ lấy ông: "Mọi người nói ít lại chút."
Bà nói với ông cụ Quý: "Trưa nay ông vừa bị ngất, suýt nữa dọa mọi người sợ chết khiếp. Huyết áp của mình cao thế nào, ông không biết sao? Còn giận nữa?"
Nói là nhắc ông cụ Quý, nhưng Diệp Mẫn Thục lại cảm thấy rõ ràng đang trách mình khiến ông tức giận.
Bà ta không phục, buột miệng nói: "Nếu không có con nhóc nhà họ Lâm tìm đến thì đâu ra nhiều chuyện như vậy?"
Ông cụ Quý vừa nghe, lửa giận lại bùng lên, mặt đỏ bừng, lúc này một y tá đẩy cửa bước vào: ""Rút kim giường 33 phải không?""
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng không ổn, cô ấy lập tức cau mày: "Sao đông người vậy? Không biết là bệnh nhân cần nghỉ ngơi à?"
Y tá rút kim xong, vội vàng lấy máy đo huyết áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đo xong thì huyết áp quả thật tăng cao, huyết áp thấp là 164, cao là 203.
Y tá cởi dây buộc ra giúp ông cụ, ngữ khí không chút khách sáo: "Huyết áp đến mức này là rất nguy hiểm, nếu lỡ lơ là thì sẽ xuất hiện tình trạng xuất huyết não. Bệnh nhân không biết khống chế cảm xúc thì thôi đi, mấy người là người nhà mà cũng không biết sao? Không có việc gì thì đừng để nhiều người trong phòng bệnh."
Biết ông cụ bị cao huyết áp, Quý Trạch vốn dĩ đã hơi hối hận giờ nghe vậy lại càng thêm hổ thẹn hơn.
Cậu ta vội vàng kéo mẹ mình ra ngoài: “Vậy bọn con không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa. Ông cứ nghỉ ngơi, ngày khác con lại đến thăm ông.”
Tình hình của ông cụ thế này, có những việc thật sự không thể vội vàng được. Nhỡ đâu làm ông tức giận đến mức xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Diệp Mẫn Thục không nói gì, nhưng khi cửa vừa đóng lại, bà ta quay sang nhìn Tống Tĩnh với vẻ hơi ngại ngùng: “Để cháu thấy trò cười rồi.”
Nói đến đây, Quý Trạch cũng cảm thấy khó hiểu: “Chuyện nhà mình, sao mẹ lại kéo Tống Tĩnh vào làm gì?”
“Mẹ cũng không còn cách nào khác. Con muốn cưới một con nhỏ nông thôn à?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Diệp Mẫn Thục lại nổi giận.
Tống Tĩnh cũng cúi đầu, hơi ngại: “Cháu chỉ giúp một chút thôi, đúng lúc cháu cũng không có việc gì. Đáng tiếc là cháu đóng vai không giống, vẫn để ông Quý nhận ra, làm ông giận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro