Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 23
2024-10-30 23:56:44
Từ Lệ cười đáp, phối hợp cùng Lâm Kiều đổi chủ đề: "Con người ta già rồi, chỉ mong nhà cửa đông vui. Nhưng mà các bác của cháu bận rộn, một tháng còn chẳng về nhà được vài lần, thường ngày chỉ có hai người già ngồi ăn cơm với nhau."
Nói đến đây, bà lại hỏi: "Cháu chắc phải gọi là bác, đúng không?"
"Ba cháu sinh năm 1938 ạ."
"Vậy là đúng rồi, Quý Quân nhà bà sinh năm 1936."
Ông cụ Quý cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi sau cơn giận và những chuyện xảy ra trước đó, khuôn mặt hiện lên vẻ uể oải.
Thấy vậy, Lâm Kiều bèn vứt hạt táo vào thùng rác rồi đứng dậy xin phép ra về.
Quý Đạc đang ngồi trên giường bệnh kế bên cũng đứng dậy: "Tối nay con sẽ trực, mẹ và cô ấy cứ về trước đi, con sẽ gọi Tiểu Phương đưa hai người về."
"Mai con còn phải ra ngoài cơ mà?" Từ Lệ có vẻ do dự.
"Con ra ngoài cũng không cần tự lái xe."
Quý Đạc kiên quyết tiễn hai người xuống lầu, Từ Lệ thấy con trai đã quyết, mà lại bà còn phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Lâm Kiều nên bà về trước cũng thuận tiện hơn, vì thế bà không nói thêm gì. Bà chỉ dặn dò vài điều cần chú ý rồi cùng Lâm Kiều lên xe.
Khi xe đến trước cổng căn nhà tứ hợp viện, người bảo mẫu mà Lâm Kiều từng gặp đúng lúc xách giỏ đi chợ về.
"Đi mua đồ đấy à?" Từ Lệ cười nói khi bước xuống xe, gọi bà ấy lại: "Nhà có khách, tối nay làm thêm vài món nhé."
Nói xong, bà quay sang hỏi Lâm Kiều: "Cháu có muốn ăn món gì không? Bảo dì Trương làm cho cháu."
Có vẻ như dì Trương này chính là bảo mẫu chăm lo sinh hoạt cho ông cụ Quý.
Lâm Kiều là khách, mà lại chưa quen với khẩu vị của nhà họ Quý, tất nhiên cô không dám đòi hỏi: "Cháu thì biết chọn món gì ạ, cứ làm món gia đình nhà bà thôi, cháu sẽ thử mấy món ăn thường ngày của nhà mình."
"Vậy mua hai cân thịt lợn, thêm ít mầm hương xuân nữa. Bây giờ đang vào mùa, làm mì xào trứng là ngon lắm."
Dì Trương vội đáp lời, Từ Lệ lại quay sang hỏi Lâm Kiều: "Nhà cháu chắc mầm hương xuân cũng bắt đầu mọc rồi nhỉ?"
"Chắc còn một chút nữa ạ." Lâm Kiều đáp: "Nhà cháu ở vùng lạnh hơn Yến Đô, lúc cháu đi thì hương xuân mới nhú mầm thôi."
Khi bước ngang qua dì Trương, Lâm Kiều nhận thấy bà bảo mẫu có chút mất tự nhiên.
Dù sao lúc trước bà ấy đã được lệnh cản cô ngoài cửa, bây giờ lại thấy cô quay về cùng bà chủ với thái độ thân thiết, không ai mà không lúng túng cả.
Là Diệp Mẫn Thục bảo cản cô ở ngoài, bà bảo mẫu chỉ làm theo lệnh.
Lâm Kiều trước đó không khó dễ bà ấy, giờ cũng không ỷ vào thái độ khác biệt của Từ Lệ với mình mà gây sự, cô chỉ mỉm cười nói: "Làm phiền dì Trương phải đi thêm một chuyến rồi."
"Không sao, không phiền." Dì Trương vội vàng lắc đầu.
Phản ứng quá mức cẩn trọng của bà bảo mẫu khiến Từ Lệ thoáng suy nghĩ, có thể đoán ra phần nào sự tình.
Bà cười, giúp Lâm Kiều đẩy cửa: "Vào nhà đi cháu."
Nói đến đây, bà lại hỏi: "Cháu chắc phải gọi là bác, đúng không?"
"Ba cháu sinh năm 1938 ạ."
"Vậy là đúng rồi, Quý Quân nhà bà sinh năm 1936."
Ông cụ Quý cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi sau cơn giận và những chuyện xảy ra trước đó, khuôn mặt hiện lên vẻ uể oải.
Thấy vậy, Lâm Kiều bèn vứt hạt táo vào thùng rác rồi đứng dậy xin phép ra về.
Quý Đạc đang ngồi trên giường bệnh kế bên cũng đứng dậy: "Tối nay con sẽ trực, mẹ và cô ấy cứ về trước đi, con sẽ gọi Tiểu Phương đưa hai người về."
"Mai con còn phải ra ngoài cơ mà?" Từ Lệ có vẻ do dự.
"Con ra ngoài cũng không cần tự lái xe."
Quý Đạc kiên quyết tiễn hai người xuống lầu, Từ Lệ thấy con trai đã quyết, mà lại bà còn phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Lâm Kiều nên bà về trước cũng thuận tiện hơn, vì thế bà không nói thêm gì. Bà chỉ dặn dò vài điều cần chú ý rồi cùng Lâm Kiều lên xe.
Khi xe đến trước cổng căn nhà tứ hợp viện, người bảo mẫu mà Lâm Kiều từng gặp đúng lúc xách giỏ đi chợ về.
"Đi mua đồ đấy à?" Từ Lệ cười nói khi bước xuống xe, gọi bà ấy lại: "Nhà có khách, tối nay làm thêm vài món nhé."
Nói xong, bà quay sang hỏi Lâm Kiều: "Cháu có muốn ăn món gì không? Bảo dì Trương làm cho cháu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như dì Trương này chính là bảo mẫu chăm lo sinh hoạt cho ông cụ Quý.
Lâm Kiều là khách, mà lại chưa quen với khẩu vị của nhà họ Quý, tất nhiên cô không dám đòi hỏi: "Cháu thì biết chọn món gì ạ, cứ làm món gia đình nhà bà thôi, cháu sẽ thử mấy món ăn thường ngày của nhà mình."
"Vậy mua hai cân thịt lợn, thêm ít mầm hương xuân nữa. Bây giờ đang vào mùa, làm mì xào trứng là ngon lắm."
Dì Trương vội đáp lời, Từ Lệ lại quay sang hỏi Lâm Kiều: "Nhà cháu chắc mầm hương xuân cũng bắt đầu mọc rồi nhỉ?"
"Chắc còn một chút nữa ạ." Lâm Kiều đáp: "Nhà cháu ở vùng lạnh hơn Yến Đô, lúc cháu đi thì hương xuân mới nhú mầm thôi."
Khi bước ngang qua dì Trương, Lâm Kiều nhận thấy bà bảo mẫu có chút mất tự nhiên.
Dù sao lúc trước bà ấy đã được lệnh cản cô ngoài cửa, bây giờ lại thấy cô quay về cùng bà chủ với thái độ thân thiết, không ai mà không lúng túng cả.
Là Diệp Mẫn Thục bảo cản cô ở ngoài, bà bảo mẫu chỉ làm theo lệnh.
Lâm Kiều trước đó không khó dễ bà ấy, giờ cũng không ỷ vào thái độ khác biệt của Từ Lệ với mình mà gây sự, cô chỉ mỉm cười nói: "Làm phiền dì Trương phải đi thêm một chuyến rồi."
"Không sao, không phiền." Dì Trương vội vàng lắc đầu.
Phản ứng quá mức cẩn trọng của bà bảo mẫu khiến Từ Lệ thoáng suy nghĩ, có thể đoán ra phần nào sự tình.
Bà cười, giúp Lâm Kiều đẩy cửa: "Vào nhà đi cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro