Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 33
2024-10-30 23:56:44
"Tôi không nuôi à? Kiều Kiều lớn thế này, năm nào tôi không gửi tiền chu cấp? Là do các người không cho tôi gặp nó!"
Sáng nay, người nhà của người mà Lâm Kiều cứu đã tới bệnh viện, trả lại tiền viện phí đã ứng trước, còn cảm ơn rối rít và tặng họ nhiều bánh khô nhà họ tự làm.
Ba người vừa ăn vừa đi đường, không ngờ vừa tới nơi đã nghe thấy những lời này, ai nấy đều sững sờ.
Trong ký ức của nguyên thân về mẹ chỉ còn lại rất ít, mà chút ít ấy cũng đầy sự chán ghét.
Mỗi lần nhớ lại đều là những câu nói của Tôn Tú Chi như: "Khóc cái gì mà khóc, mẹ mày sớm đã không cần mày nữa rồi." Hay "Mày không biết à? Mẹ mày lại sinh thêm cho người ta một thằng cu béo tròn rồi."...
Cô chưa bao giờ biết rằng Lưu Ngọc Lan còn gửi tiền chu cấp cho mình.
Những người hàng xóm đứng quanh hóng chuyện hiển nhiên cũng lần đầu nghe thấy chuyện này.
"Chẳng phải nói vợ của Thủ Nhân không bao giờ chăm con, thậm chí không buồn ghé qua nhìn lấy một cái sao?"
"Bà ta còn kể vợ của Thủ Nhân sớm đã có gian tình với ông họ Đặng kia, bà cũng tin à? Hai nhà cách nhau mấy chục dặm cơ mà."
"Đúng đấy, còn có cả Hoàng Lại Tử trong thôn chúng ta nữa. Cho dù Thủ Nhân suốt ngày ở trong quân đội, Ngọc Lan có thèm để ý đến Hoàng Lại Tử không? Tôi thấy bà ta là ghen tỵ vì Ngọc Lan vừa đẹp vừa tốt bụng, cả Lão Lâm lẫn bà cụ Lâm đều thích bà ấy..."
Lời này động chạm đến chuyện riêng của nhà họ Lâm, Tiểu Phương cẩn thận liếc nhìn Lâm Kiều qua gương chiếu hậu: "Dừng xe ở đây nhé?"
Lâm Kiều dù không phải là nguyên thân nhưng cũng kế thừa ký ức của cô ấy, nói không tức giận chút nào là không thể.
Ba mất sớm, mẹ tái hôn, khoảng thời gian đó một đứa trẻ cần sự yêu thương nhất, vậy mà Tôn Tú Chi suốt ngày nói những lời đó trước mặt cô ấy.
Lâm Kiều dù không trực tiếp trải qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực của nguyên thân lúc đó.
Khuôn mặt cô hiếm khi trở nên không có biểu cảm: "Dừng ở đây thôi, cảm ơn."
Vừa dứt lời, cô không nhịn được mà nghiêng đầu hắt hơi.
Đây đã là lần hắt hơi thứ mười mấy từ sáng đến giờ, Quý Đạc ngồi ở ghế trước quay đầu lại: "Cô bị cảm rồi à?"
"Không sao, chắc sáng sớm trời hơi lạnh." Lâm Kiều xoa mũi, Tiểu Phương vừa dừng xe, cô đã mở cửa bước xuống.
Ở nông thôn năm 1980, máy kéo còn là thứ hiếm hoi chứ đừng nói đến xe Jeep. Có người bận hóng chuyện, cũng có người nghe thấy tiếng xe bèn tò mò ngoảnh đầu lại.
Lâm Kiều đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của họ, đi tới đỡ lấy Lưu Ngọc Lan đang run rẩy.
Mắt Lưu Ngọc Lan nhòa lệ, bà ấy ngơ ngác một lúc rồi mới phản ứng lại: "Kiều Kiều?" Trong mắt bà ấy đầy vẻ không thể tin nổi.
Đừng nói là vừa rồi bà ấy còn tưởng rằng con gái mất tích, mà trước kia Lâm Kiều cũng rất ít khi thân thiết với bà như vậy.
Những người khác cũng không ngờ tìm kiếm hai ngày trời, vậy mà Lâm Kiều lại tự trở về.
Nhất là Lâm Vĩ, anh ấy mở to đôi mắt phượng rất giống với Lâm Kiều: "Sao em lại quay về?" Đây là buột miệng nói ra.
Câu này rõ ràng không đúng lắm, nhưng Tôn Tú Chi cũng không có tâm trạng phân tích, vừa nhận ra liền lập tức nắm chặt lấy Lâm Kiều: "Cháu về đúng lúc lắm."
Sáng nay, người nhà của người mà Lâm Kiều cứu đã tới bệnh viện, trả lại tiền viện phí đã ứng trước, còn cảm ơn rối rít và tặng họ nhiều bánh khô nhà họ tự làm.
Ba người vừa ăn vừa đi đường, không ngờ vừa tới nơi đã nghe thấy những lời này, ai nấy đều sững sờ.
Trong ký ức của nguyên thân về mẹ chỉ còn lại rất ít, mà chút ít ấy cũng đầy sự chán ghét.
Mỗi lần nhớ lại đều là những câu nói của Tôn Tú Chi như: "Khóc cái gì mà khóc, mẹ mày sớm đã không cần mày nữa rồi." Hay "Mày không biết à? Mẹ mày lại sinh thêm cho người ta một thằng cu béo tròn rồi."...
Cô chưa bao giờ biết rằng Lưu Ngọc Lan còn gửi tiền chu cấp cho mình.
Những người hàng xóm đứng quanh hóng chuyện hiển nhiên cũng lần đầu nghe thấy chuyện này.
"Chẳng phải nói vợ của Thủ Nhân không bao giờ chăm con, thậm chí không buồn ghé qua nhìn lấy một cái sao?"
"Bà ta còn kể vợ của Thủ Nhân sớm đã có gian tình với ông họ Đặng kia, bà cũng tin à? Hai nhà cách nhau mấy chục dặm cơ mà."
"Đúng đấy, còn có cả Hoàng Lại Tử trong thôn chúng ta nữa. Cho dù Thủ Nhân suốt ngày ở trong quân đội, Ngọc Lan có thèm để ý đến Hoàng Lại Tử không? Tôi thấy bà ta là ghen tỵ vì Ngọc Lan vừa đẹp vừa tốt bụng, cả Lão Lâm lẫn bà cụ Lâm đều thích bà ấy..."
Lời này động chạm đến chuyện riêng của nhà họ Lâm, Tiểu Phương cẩn thận liếc nhìn Lâm Kiều qua gương chiếu hậu: "Dừng xe ở đây nhé?"
Lâm Kiều dù không phải là nguyên thân nhưng cũng kế thừa ký ức của cô ấy, nói không tức giận chút nào là không thể.
Ba mất sớm, mẹ tái hôn, khoảng thời gian đó một đứa trẻ cần sự yêu thương nhất, vậy mà Tôn Tú Chi suốt ngày nói những lời đó trước mặt cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều dù không trực tiếp trải qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực của nguyên thân lúc đó.
Khuôn mặt cô hiếm khi trở nên không có biểu cảm: "Dừng ở đây thôi, cảm ơn."
Vừa dứt lời, cô không nhịn được mà nghiêng đầu hắt hơi.
Đây đã là lần hắt hơi thứ mười mấy từ sáng đến giờ, Quý Đạc ngồi ở ghế trước quay đầu lại: "Cô bị cảm rồi à?"
"Không sao, chắc sáng sớm trời hơi lạnh." Lâm Kiều xoa mũi, Tiểu Phương vừa dừng xe, cô đã mở cửa bước xuống.
Ở nông thôn năm 1980, máy kéo còn là thứ hiếm hoi chứ đừng nói đến xe Jeep. Có người bận hóng chuyện, cũng có người nghe thấy tiếng xe bèn tò mò ngoảnh đầu lại.
Lâm Kiều đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của họ, đi tới đỡ lấy Lưu Ngọc Lan đang run rẩy.
Mắt Lưu Ngọc Lan nhòa lệ, bà ấy ngơ ngác một lúc rồi mới phản ứng lại: "Kiều Kiều?" Trong mắt bà ấy đầy vẻ không thể tin nổi.
Đừng nói là vừa rồi bà ấy còn tưởng rằng con gái mất tích, mà trước kia Lâm Kiều cũng rất ít khi thân thiết với bà như vậy.
Những người khác cũng không ngờ tìm kiếm hai ngày trời, vậy mà Lâm Kiều lại tự trở về.
Nhất là Lâm Vĩ, anh ấy mở to đôi mắt phượng rất giống với Lâm Kiều: "Sao em lại quay về?" Đây là buột miệng nói ra.
Câu này rõ ràng không đúng lắm, nhưng Tôn Tú Chi cũng không có tâm trạng phân tích, vừa nhận ra liền lập tức nắm chặt lấy Lâm Kiều: "Cháu về đúng lúc lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro