Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 35
2024-10-30 23:56:44
Chiếc xe jeep này còn hiếm thấy hơn xe khách nhỏ, mà người đàn ông này, cũng không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở con đường nông thôn đất đỏ thế này…
Bàn tay của Tôn Tú Chi theo phản xạ siết chặt hơn, nhưng chỉ ngay giây tiếp theo đã bị Lâm Kiều khéo léo xoay cổ tay giật ra: "Trước khi bà nội mất, bà đã nói với cháu là khi còn nhỏ, ông nội đã đính ước cho cháu một mối hôn sự. Lần này cháu về đây là để lấy sổ hộ khẩu ra Yến Đô kết hôn."
Con bé nhà họ Lâm còn có chuyện hứa hôn từ bé sao?
Thật hay giả vậy?!
Những người hàng xóm gần đó nghe tiếng bèn kéo ra xem náo nhiệt, không ngờ lại được hóng một drama lớn như vậy.
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi càng không thể ngờ đến, cả hai đứng đó với khuôn mặt cứng đờ.
Mãi một lúc sau, Tôn Tú Chi vẫn không cam lòng, nói: "Hứa hôn từ bé gì chứ? Sao chú thím không biết gì hết? Không phải cháu tùy tiện tìm một người để lừa chú thím đấy chứ?"
Tùy tiện tìm một người?
Tùy tiện tìm mà có thể tìm ra một người với khí chất không hề đơn giản như vậy sao?
Chưa nói đến diện mạo và khí chất của anh, chỉ riêng việc anh có tài xế riêng cũng đủ cho thấy cấp bậc không hề thấp rồi…
Không ai tin vào lời của Tôn Tú Chi. Ngay cả đôi mắt Lưu Ngọc Lan vẫn luôn nắm tay Lâm Kiều cũng bừng sáng: “Cậu là Quý, Quý…”
Thời gian trôi qua quá lâu, tên của người đó đã ở ngay trên đầu lưỡi, nhưng bà ấy không thể nào nhớ ra được.
Nhưng bà ấy là mẹ ruột của Lâm Kiều, với phản ứng của Lưu Ngọc Lan, chuyện hứa hôn này có lẽ là thật.
Quả nhiên, người đàn ông gật đầu: “Tôi là người nhà họ Quý.”
Anh đưa một tờ giấy hôn ước đỏ chói về phía Tôn Tú Chi: "Đây là hôn ước giữa nhà họ Quý và nhà họ Lâm."
Lúc này, dù Tôn Tú Chi không muốn tin cũng phải tin. Bà ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn ước hồi lâu, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
Cuối cùng, Lâm Thủ Nghĩa nghiến răng bước tới cầm lấy, mở ra xem. Càng xem, sắc mặt ông ta càng tệ hơn.
Quý Đạc đứng bên cạnh nói: "Nghe nói các người đã tìm cho cô ấy một đối tượng khác."
Giọng nói bình thản, nhưng ánh mắt của anh lại sâu thẳm, sắc bén. Anh mang dáng vẻ nghiêm nghị, uy lực của anh tỏa ra mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể không bị áp lực.
Ở cái thời đại này, dân quê ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, huống chi việc nhà họ Lâm đã tự ý sắp xếp hôn sự khác cho Lâm Kiều cũng là lỗi của họ. Lâm Thủ Nghĩa bị hỏi đến mức trong lòng hoảng loạn, mãi mà không thể trả lời được.
Ngay lúc này, Lâm Kiều chen vào, như đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện cháu và nhà họ Quý có hôn ước, thật sự là chú và thím không biết sao?”
Lâm Thủ Nghĩa liếc nhìn Lâm Kiều, ánh mắt đã trở nên u ám, nhưng trước mặt Quý Đạc, ông ta chỉ có thể cố gắng tìm lý do: "Chuyện này chú thím thật sự không…"
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Ngọc Lan cắt ngang: “Chú biết mà.”
Lưu Ngọc Lan kiên định nhìn Lâm Kiều: "Chuyện này chú biết. Ông nội con không rành chữ nghĩa, lúc nhận huân chương quân công và đính hôn với nhà họ Quý, đều là chú đi cùng ông nội con."
Bàn tay của Tôn Tú Chi theo phản xạ siết chặt hơn, nhưng chỉ ngay giây tiếp theo đã bị Lâm Kiều khéo léo xoay cổ tay giật ra: "Trước khi bà nội mất, bà đã nói với cháu là khi còn nhỏ, ông nội đã đính ước cho cháu một mối hôn sự. Lần này cháu về đây là để lấy sổ hộ khẩu ra Yến Đô kết hôn."
Con bé nhà họ Lâm còn có chuyện hứa hôn từ bé sao?
Thật hay giả vậy?!
Những người hàng xóm gần đó nghe tiếng bèn kéo ra xem náo nhiệt, không ngờ lại được hóng một drama lớn như vậy.
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi càng không thể ngờ đến, cả hai đứng đó với khuôn mặt cứng đờ.
Mãi một lúc sau, Tôn Tú Chi vẫn không cam lòng, nói: "Hứa hôn từ bé gì chứ? Sao chú thím không biết gì hết? Không phải cháu tùy tiện tìm một người để lừa chú thím đấy chứ?"
Tùy tiện tìm một người?
Tùy tiện tìm mà có thể tìm ra một người với khí chất không hề đơn giản như vậy sao?
Chưa nói đến diện mạo và khí chất của anh, chỉ riêng việc anh có tài xế riêng cũng đủ cho thấy cấp bậc không hề thấp rồi…
Không ai tin vào lời của Tôn Tú Chi. Ngay cả đôi mắt Lưu Ngọc Lan vẫn luôn nắm tay Lâm Kiều cũng bừng sáng: “Cậu là Quý, Quý…”
Thời gian trôi qua quá lâu, tên của người đó đã ở ngay trên đầu lưỡi, nhưng bà ấy không thể nào nhớ ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bà ấy là mẹ ruột của Lâm Kiều, với phản ứng của Lưu Ngọc Lan, chuyện hứa hôn này có lẽ là thật.
Quả nhiên, người đàn ông gật đầu: “Tôi là người nhà họ Quý.”
Anh đưa một tờ giấy hôn ước đỏ chói về phía Tôn Tú Chi: "Đây là hôn ước giữa nhà họ Quý và nhà họ Lâm."
Lúc này, dù Tôn Tú Chi không muốn tin cũng phải tin. Bà ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn ước hồi lâu, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
Cuối cùng, Lâm Thủ Nghĩa nghiến răng bước tới cầm lấy, mở ra xem. Càng xem, sắc mặt ông ta càng tệ hơn.
Quý Đạc đứng bên cạnh nói: "Nghe nói các người đã tìm cho cô ấy một đối tượng khác."
Giọng nói bình thản, nhưng ánh mắt của anh lại sâu thẳm, sắc bén. Anh mang dáng vẻ nghiêm nghị, uy lực của anh tỏa ra mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể không bị áp lực.
Ở cái thời đại này, dân quê ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, huống chi việc nhà họ Lâm đã tự ý sắp xếp hôn sự khác cho Lâm Kiều cũng là lỗi của họ. Lâm Thủ Nghĩa bị hỏi đến mức trong lòng hoảng loạn, mãi mà không thể trả lời được.
Ngay lúc này, Lâm Kiều chen vào, như đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện cháu và nhà họ Quý có hôn ước, thật sự là chú và thím không biết sao?”
Lâm Thủ Nghĩa liếc nhìn Lâm Kiều, ánh mắt đã trở nên u ám, nhưng trước mặt Quý Đạc, ông ta chỉ có thể cố gắng tìm lý do: "Chuyện này chú thím thật sự không…"
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Ngọc Lan cắt ngang: “Chú biết mà.”
Lưu Ngọc Lan kiên định nhìn Lâm Kiều: "Chuyện này chú biết. Ông nội con không rành chữ nghĩa, lúc nhận huân chương quân công và đính hôn với nhà họ Quý, đều là chú đi cùng ông nội con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro