Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 39
2024-10-30 23:56:44
Còn Lâm Huệ, bản thân cô ta cũng đang lo lắng liệu ba mẹ mình có thực sự ép mình gả thay Lâm Kiều không.
Cô ta hiểu rõ ba mẹ mình, ba cô ta còn đỡ, là người trọng thể diện. Nhưng mẹ cô ta, Tôn Tú Chi, là người không bao giờ chịu buông bỏ dù chỉ một xu.
Muốn bắt mẹ cô ta nhả đồ trong tay ra còn khó hơn cả việc giết bà ta. Huống chi, đây còn liên quan đến công việc của anh trai Lâm Vĩ...
Nhìn thấy Quý Đạc đã ra ngoài dặn dò Tiểu Phương quay xe nhưng vẫn chưa trở lại, Lâm Huệ không dám lên tiếng, sợ sẽ thu hút sự chú ý của ba mẹ. Nhưng thực tế, ba mẹ cô ta cũng không để ý đến cô ta, họ đang rầu rĩ.
Một lát sau, trong không khí tĩnh mịch của căn phòng, tiếng nghiến răng ken két của Tôn Tú Chi vang lên: "Tôi đã biết ngay là con bé đó là đồ vô ơn, không chịu giúp anh trai nó một chút nào. Còn thằng nhóc nhà họ Quý nữa, lúc trước gây chuyện ầm ĩ như thế, giờ nhà họ Quý còn chịu nhận nó, tôi cứ tưởng nhà họ Quý bao dung lắm cơ."
Bà ta không cảm thấy mình có lỗi khi gả Lâm Kiều cho người khác, nếu có thì cũng chỉ là do bà ta nhìn nhầm Lâm Kiều, bị cô lừa một vố.
"Đúng vậy." Lâm Huệ rụt rè nói thêm: "Con nghĩ chính anh trai đã thả chị ta đi, nếu không thì chị ta lấy đâu ra tiền mua vé xe chứ?"
Cô ta muốn đẩy trách nhiệm cho Lâm Vĩ, hy vọng ba mẹ sẽ không nghĩ đến việc dùng cô ta để đổi lấy công việc cho anh trai.
Vợ chồng Lâm gia vừa nghe đã lập tức nghĩ đến Lâm Vĩ, nhận ra rằng anh ấy đã có hành động đáng ngờ.
Lâm Thủ Nghĩa giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, nhưng sợ Quý Đạc nghe thấy nên ông ta cố nén cơn giận, hạ thấp giọng hỏi: "Có phải mày thả nó đi không? Mày thương nó, còn mẹ mày làm tất cả những việc này là vì ai?"
"Con đâu có bảo mẹ làm những việc này..." Lâm Vĩ không kiềm được đáp lại.
Lâm Thủ Nghĩa lúc này đã không thể kiềm chế nổi nữa, ông ta đập tay xuống giường định xông lên đánh con trai, nhưng đúng lúc đó, chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn cạnh giường bỗng vang lên.
Tôn Tú Chi vô thức liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Tiêu rồi! Quên mất phải báo chuyện này cho nhà họ Mã!"
Lâm Thủ Nghĩa nghe thấy cũng vội vàng đứng dậy: "Tôi đạp xe chở bà đi, xem có thể chặn người ta trên đường được không."
Hai vợ chồng vội vã ra khỏi sân, vừa ngẩng đầu lên, họ đã nhìn thấy một chiếc xe khách nhỏ sáng loáng từ xa đang chầm chậm tiến tới trên con đường đất.
Trên đầu xe có treo một bông hoa đỏ to, mấy đứa trẻ con đang chạy theo sau xe vừa cười vừa la hét: "Rước cô dâu! Rước cô dâu!"
Nhà họ Lâm làm hết trò này đến trò khác, còn hấp dẫn hơn cả mấy bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa nông nhàn.
Mấy người hàng xóm vốn định đi về, nhưng thấy nhà họ Mã đến rước dâu lại lập tức dừng chân. Vợ của Triệu Tam còn chống tay lên hông, háo hức muốn nhìn thẳng vào mặt hai vợ chồng nhà họ Lâm để xem phản ứng của họ.
Nhiều người tụ tập ở cổng đến nỗi, mấy người trên xe khách cũng trông thấy và bắt đầu trêu chọc Mã Vinh Lượng.
Cô ta hiểu rõ ba mẹ mình, ba cô ta còn đỡ, là người trọng thể diện. Nhưng mẹ cô ta, Tôn Tú Chi, là người không bao giờ chịu buông bỏ dù chỉ một xu.
Muốn bắt mẹ cô ta nhả đồ trong tay ra còn khó hơn cả việc giết bà ta. Huống chi, đây còn liên quan đến công việc của anh trai Lâm Vĩ...
Nhìn thấy Quý Đạc đã ra ngoài dặn dò Tiểu Phương quay xe nhưng vẫn chưa trở lại, Lâm Huệ không dám lên tiếng, sợ sẽ thu hút sự chú ý của ba mẹ. Nhưng thực tế, ba mẹ cô ta cũng không để ý đến cô ta, họ đang rầu rĩ.
Một lát sau, trong không khí tĩnh mịch của căn phòng, tiếng nghiến răng ken két của Tôn Tú Chi vang lên: "Tôi đã biết ngay là con bé đó là đồ vô ơn, không chịu giúp anh trai nó một chút nào. Còn thằng nhóc nhà họ Quý nữa, lúc trước gây chuyện ầm ĩ như thế, giờ nhà họ Quý còn chịu nhận nó, tôi cứ tưởng nhà họ Quý bao dung lắm cơ."
Bà ta không cảm thấy mình có lỗi khi gả Lâm Kiều cho người khác, nếu có thì cũng chỉ là do bà ta nhìn nhầm Lâm Kiều, bị cô lừa một vố.
"Đúng vậy." Lâm Huệ rụt rè nói thêm: "Con nghĩ chính anh trai đã thả chị ta đi, nếu không thì chị ta lấy đâu ra tiền mua vé xe chứ?"
Cô ta muốn đẩy trách nhiệm cho Lâm Vĩ, hy vọng ba mẹ sẽ không nghĩ đến việc dùng cô ta để đổi lấy công việc cho anh trai.
Vợ chồng Lâm gia vừa nghe đã lập tức nghĩ đến Lâm Vĩ, nhận ra rằng anh ấy đã có hành động đáng ngờ.
Lâm Thủ Nghĩa giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, nhưng sợ Quý Đạc nghe thấy nên ông ta cố nén cơn giận, hạ thấp giọng hỏi: "Có phải mày thả nó đi không? Mày thương nó, còn mẹ mày làm tất cả những việc này là vì ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con đâu có bảo mẹ làm những việc này..." Lâm Vĩ không kiềm được đáp lại.
Lâm Thủ Nghĩa lúc này đã không thể kiềm chế nổi nữa, ông ta đập tay xuống giường định xông lên đánh con trai, nhưng đúng lúc đó, chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn cạnh giường bỗng vang lên.
Tôn Tú Chi vô thức liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Tiêu rồi! Quên mất phải báo chuyện này cho nhà họ Mã!"
Lâm Thủ Nghĩa nghe thấy cũng vội vàng đứng dậy: "Tôi đạp xe chở bà đi, xem có thể chặn người ta trên đường được không."
Hai vợ chồng vội vã ra khỏi sân, vừa ngẩng đầu lên, họ đã nhìn thấy một chiếc xe khách nhỏ sáng loáng từ xa đang chầm chậm tiến tới trên con đường đất.
Trên đầu xe có treo một bông hoa đỏ to, mấy đứa trẻ con đang chạy theo sau xe vừa cười vừa la hét: "Rước cô dâu! Rước cô dâu!"
Nhà họ Lâm làm hết trò này đến trò khác, còn hấp dẫn hơn cả mấy bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa nông nhàn.
Mấy người hàng xóm vốn định đi về, nhưng thấy nhà họ Mã đến rước dâu lại lập tức dừng chân. Vợ của Triệu Tam còn chống tay lên hông, háo hức muốn nhìn thẳng vào mặt hai vợ chồng nhà họ Lâm để xem phản ứng của họ.
Nhiều người tụ tập ở cổng đến nỗi, mấy người trên xe khách cũng trông thấy và bắt đầu trêu chọc Mã Vinh Lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro