Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 5
2024-10-30 23:56:44
Người phụ nữ không đuổi cô đi ngay đã được xem như lịch sự rồi.
Lâm Kiều lấy từ trong túi ra một lá thư: "Làm phiền đồng chí vào trong báo giúp một tiếng, cứ nói tôi là cháu gái của Lâm Xương, chiến hữu của ông Quý Xuân Minh. Nếu không tin thì đồng chí có thể xem cái này."
Bảo mẫu trung niên nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lau tay rồi nhận lấy lá thư, bảo cô đứng chờ bên ngoài, sau đó cầm thư đi vào trong.
Không lâu sau, người phụ nữ quay trở lại, trả lại thư cho cô, nhưng thái độ đột nhiên trở nên cứng nhắc: "Đồng chí tìm nhầm chỗ rồi."
"Nhầm rồi?" Lâm Kiều cầm lấy lá thư, ngớ người.
Người phụ nữ dường như không muốn nói thêm, chỉ gật đầu vội vã, rồi định đóng cửa lại.
Nhìn cảnh đó, Lâm Kiều khẽ nheo mắt: "Không phải tôi tìm nhầm chỗ, mà là có người không muốn gặp tôi đúng không?"
Mặc dù địa chỉ trên thư là đúng, kiểu dáng của cánh cửa cũng trùng khớp với bức ảnh nhưng hai nhà không thăm hỏi nhiều. Lá thư cuối cùng là vào mười mấy năm trước, nếu trong khoảng thời gian này nhà họ Quý đã dọn đi, thì cũng có thể bảo cô tìm nhầm chỗ.
Nhưng nếu thực sự tìm nhầm chỗ thì đối phương chỉ cần nói thẳng ra là được, tại sao lại phải cầm thư vào trong một chuyến?
Hơn nữa, nếu đây là địa chỉ sai thì nguyên chủ trong truyện làm sao có thể kết hôn với nam chính?
Quả nhiên, sau khi nghe lời nói đó, ánh mắt của đối phương thoáng lóe lên vẻ chột dạ.
Quả thật là có người cố ý bảo bà ấy nói như vậy...
Lâm Kiều vừa cảm thấy điều này nằm trong dự liệu, vừa không thể hiểu được.
Trong sách, nam chính phải cưới nguyên chủ vì áp lực, rõ ràng nhà họ Quỷ là bên ủng hộ việc thực hiện hôn ước này, ít nhất là người làm chủ nhà họ Quý đồng ý. Theo lý mà nói, cô đã đưa thư ra rồi, đối phương không thể nào không thừa nhận được.
"Đây là ông Quý Xuân Minh bảo bà nói như thế, hay là..."
Lâm Kiều còn định thăm dò thêm vài câu thì cánh cửa vừa đóng lại đột ngột mở ra, lộ ra khuôn mặt vẫn còn trắng trẻo mịn màng dù đã có dấu vết của thời gian.
Người phụ nữ dáng vẻ mảnh mai, mặc áo lụa, trên bà tay còn đeo một chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo, đứng ở ngưỡng cửa với dáng vẻ đoan trang: "Chẳng phải đã nói là nhầm rồi sao? Sao còn đứng ở đây làm ồn? Sau này nếu có tình huống thế này thì cứ đuổi thẳng là được."
Giọng nói êm tai, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng trong ánh mắt và lời nói lại đầy sự cao ngạo.
Bà ta thậm chí còn dặn dò bảo mẫu: "Cũng đừng làm khó bà ta, chắc gia đình không sống nổi nữa nên mới đến đây nhờ cậy."
So với sự khinh miệt thẳng thừng, kiểu bố thí ôn hòa thế này lại càng gây tổn thương hơn. Nếu là một cô gái bình thường thì có thể sẽ tự ti không nói nên lời, hoặc nếu nóng tính hơn thì có lẽ thẹn quá hóa giận bỏ đi luôn.
Nhưng Lâm Kiều chỉ cười nói: "Nếu bà nói là nhờ cậy, vậy thì tôi không nhầm địa chỉ rồi."
Người phụ nữ không ngờ cô lại phản ứng như vậy, sắc mặt thay đổi.
Bà ta không muốn nói thêm nữa, quay lại bảo với bảo mẫu: "Nhanh cái tay cái chân lên, bà cũng biết những người ở xung quanh đây là ai, đừng để chuyện này kéo dài làm phiền người khác."
Nói rồi bà ta định đóng cửa, bảo mẫu nhìn Lâm Kiều với vẻ khó xử: "Đồng chí, cô thấy đấy..."
Lâm Kiều không muốn làm khó bảo mẫu, chỉ cười: "Không sao, tôi không làm phiền nữa."
Người phụ nữ kia rõ ràng là người nhà họ Quý, bị bà ta ngăn cản thì chắc chắn Lâm Kiều sẽ khó mà gặp được ông cụ Quý.
Lâm Kiều thậm chí còn nghi ngờ rằng ông cụ Quý có khi chẳng có ở nhà, nếu không sao hai người nói chuyện ngoài này lâu như vậy mà không thấy ai khác ra mặt ngoài bà ta?
Thay vì tiếp tục dây dưa, để người ta có cớ buộc tội cô có ý đồ quấy rối rồi bị bắt lại thì chi bằng nghĩ cách khác. Lâm Kiều quyết định ra ngoài ngồi chờ ở đầu ngõ.
Dù sao thì ông cụ Quý có ở nhà hay không, khi ra vào chắc chắn sẽ phải đi ngang qua đó.
Chỉ là không biết phải chờ bao lâu, nếu lâu quá thì có khi cô chưa gặp được người đã đói chết mất...
Tiền của Lâm Kiều hầu như đã dùng để mua vé xe, số còn lại không nhiều. Đang tính toán xem nên làm gì tiếp theo thì một chiếc xe Jeep biển số đặc biệt từ đầu ngõ chầm chậm chạy đến, dừng lại trước cổng nhà họ Quý.
Lâm Kiều lấy từ trong túi ra một lá thư: "Làm phiền đồng chí vào trong báo giúp một tiếng, cứ nói tôi là cháu gái của Lâm Xương, chiến hữu của ông Quý Xuân Minh. Nếu không tin thì đồng chí có thể xem cái này."
Bảo mẫu trung niên nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lau tay rồi nhận lấy lá thư, bảo cô đứng chờ bên ngoài, sau đó cầm thư đi vào trong.
Không lâu sau, người phụ nữ quay trở lại, trả lại thư cho cô, nhưng thái độ đột nhiên trở nên cứng nhắc: "Đồng chí tìm nhầm chỗ rồi."
"Nhầm rồi?" Lâm Kiều cầm lấy lá thư, ngớ người.
Người phụ nữ dường như không muốn nói thêm, chỉ gật đầu vội vã, rồi định đóng cửa lại.
Nhìn cảnh đó, Lâm Kiều khẽ nheo mắt: "Không phải tôi tìm nhầm chỗ, mà là có người không muốn gặp tôi đúng không?"
Mặc dù địa chỉ trên thư là đúng, kiểu dáng của cánh cửa cũng trùng khớp với bức ảnh nhưng hai nhà không thăm hỏi nhiều. Lá thư cuối cùng là vào mười mấy năm trước, nếu trong khoảng thời gian này nhà họ Quý đã dọn đi, thì cũng có thể bảo cô tìm nhầm chỗ.
Nhưng nếu thực sự tìm nhầm chỗ thì đối phương chỉ cần nói thẳng ra là được, tại sao lại phải cầm thư vào trong một chuyến?
Hơn nữa, nếu đây là địa chỉ sai thì nguyên chủ trong truyện làm sao có thể kết hôn với nam chính?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, sau khi nghe lời nói đó, ánh mắt của đối phương thoáng lóe lên vẻ chột dạ.
Quả thật là có người cố ý bảo bà ấy nói như vậy...
Lâm Kiều vừa cảm thấy điều này nằm trong dự liệu, vừa không thể hiểu được.
Trong sách, nam chính phải cưới nguyên chủ vì áp lực, rõ ràng nhà họ Quỷ là bên ủng hộ việc thực hiện hôn ước này, ít nhất là người làm chủ nhà họ Quý đồng ý. Theo lý mà nói, cô đã đưa thư ra rồi, đối phương không thể nào không thừa nhận được.
"Đây là ông Quý Xuân Minh bảo bà nói như thế, hay là..."
Lâm Kiều còn định thăm dò thêm vài câu thì cánh cửa vừa đóng lại đột ngột mở ra, lộ ra khuôn mặt vẫn còn trắng trẻo mịn màng dù đã có dấu vết của thời gian.
Người phụ nữ dáng vẻ mảnh mai, mặc áo lụa, trên bà tay còn đeo một chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo, đứng ở ngưỡng cửa với dáng vẻ đoan trang: "Chẳng phải đã nói là nhầm rồi sao? Sao còn đứng ở đây làm ồn? Sau này nếu có tình huống thế này thì cứ đuổi thẳng là được."
Giọng nói êm tai, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng trong ánh mắt và lời nói lại đầy sự cao ngạo.
Bà ta thậm chí còn dặn dò bảo mẫu: "Cũng đừng làm khó bà ta, chắc gia đình không sống nổi nữa nên mới đến đây nhờ cậy."
So với sự khinh miệt thẳng thừng, kiểu bố thí ôn hòa thế này lại càng gây tổn thương hơn. Nếu là một cô gái bình thường thì có thể sẽ tự ti không nói nên lời, hoặc nếu nóng tính hơn thì có lẽ thẹn quá hóa giận bỏ đi luôn.
Nhưng Lâm Kiều chỉ cười nói: "Nếu bà nói là nhờ cậy, vậy thì tôi không nhầm địa chỉ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ không ngờ cô lại phản ứng như vậy, sắc mặt thay đổi.
Bà ta không muốn nói thêm nữa, quay lại bảo với bảo mẫu: "Nhanh cái tay cái chân lên, bà cũng biết những người ở xung quanh đây là ai, đừng để chuyện này kéo dài làm phiền người khác."
Nói rồi bà ta định đóng cửa, bảo mẫu nhìn Lâm Kiều với vẻ khó xử: "Đồng chí, cô thấy đấy..."
Lâm Kiều không muốn làm khó bảo mẫu, chỉ cười: "Không sao, tôi không làm phiền nữa."
Người phụ nữ kia rõ ràng là người nhà họ Quý, bị bà ta ngăn cản thì chắc chắn Lâm Kiều sẽ khó mà gặp được ông cụ Quý.
Lâm Kiều thậm chí còn nghi ngờ rằng ông cụ Quý có khi chẳng có ở nhà, nếu không sao hai người nói chuyện ngoài này lâu như vậy mà không thấy ai khác ra mặt ngoài bà ta?
Thay vì tiếp tục dây dưa, để người ta có cớ buộc tội cô có ý đồ quấy rối rồi bị bắt lại thì chi bằng nghĩ cách khác. Lâm Kiều quyết định ra ngoài ngồi chờ ở đầu ngõ.
Dù sao thì ông cụ Quý có ở nhà hay không, khi ra vào chắc chắn sẽ phải đi ngang qua đó.
Chỉ là không biết phải chờ bao lâu, nếu lâu quá thì có khi cô chưa gặp được người đã đói chết mất...
Tiền của Lâm Kiều hầu như đã dùng để mua vé xe, số còn lại không nhiều. Đang tính toán xem nên làm gì tiếp theo thì một chiếc xe Jeep biển số đặc biệt từ đầu ngõ chầm chậm chạy đến, dừng lại trước cổng nhà họ Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro