Thập Niên 80: Hướng Dẫn Tự Cứu Nữ Phụ
Chương 19
2024-10-14 19:19:57
Mẹ Khương đi ra ngoài chỉ mang về một ít rau dại, may mắn mấy năm nay thu hoạch tốt hơn trước, ít nhất đại đa số người dân sẽ không bị đói.
Người ra ngoài đào rau rừng cũng không nhiều, nếu không trời đã đầu xuân, mẹ Khương ra ngoài chỉ có thể nhặt được ba hai lá rau thối thôi.
Quan trọng hơn, Đường Đường thực sự có đồ ăn đã là rất may mắn, sau này cô có thể luộc một quả trứng cho cô ấy để bổ sung cho cơ thể sau.
Sau khi cha cô mất, tuy bề ngoài Khương gia không có xa cách nhưng thực ra mẹ con Khương sống và ăn ở một mình không ai ngó ngàng nữa.
Ông Khương và bà Khương già quý trọng con trai cả và gia đình họ nhất nên chỉ cho con dâu thứ ba một ít đồ ăn, vì sợ hai mẹ con họ chết đói ngay khi con trai họ mất thôi nhưng âu cũng vì sợ bị mang tiếng xấu chứ chả tốt đẹp gì.
Họ cũng được tặng một con gà mái, nhưng nó đã quá già để đẻ trứng.
Hôm nay cô thực sự may mắn, sau khi mẹ Khương về, bà mới ra chuồng gà lau chùi.
Bà thực sự đã nhặt được một quả trứng, một quả trứng gà mới.
“Tốt, tối nay nấu cho Đường Đường ăn đi.”
Trước khi mẹ Khương trở về, cô đã lén bỏ trứng vào chuồng gà rồi trở về phòng, khi mẹ Khương nhìn thấy Khương Đường, người đã che giấu công lao và danh vọng, nhìn mọi thứ trước mặt, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng cô lại nói với mẹ Khương: “Mẹ nấu canh trứng đi, con muốn uống canh.”
Cô biết chỉ có làm như vậy thì mẹ Khương mới đồng ý, thay vì nói hai người nên ăn cùng nhau.
Sau đó Khương Đường lại khen ngợi: “Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời. Mẹ nhặt cái này ở đâu vậy? Những loại rau rừng này trông ngon quá.”
Sau khi mẹ Khương trả lời, Khương Đường đương nhiên có thể nói: “Mẹ, con nghĩ bây giờ con đã khỏe hơn nhiều rồi. Ra ngoài đi dạo thực ra tốt hơn cho sức khỏe của con.
Hay là con lên núi xem thử nhé? “
Tiếp tục nỗ lực, Khương Đường nói thêm: “Quần áo của con vẫn còn ướt. Mẹ, xin hãy giúp con giặt trước.”
Đương nhiên, cô không có ý sai mẹ làm việc, chủ yếu làm theo cách mẹ Khương yêu thương cô như trước đây thôi, nếu không bà sẽ không để cô ra ngoài một mình.
Quả nhiên, chỉ sau một chút do dự, mẹ Khương đã đồng ý với nhận định của con gái.
Người ra ngoài đào rau rừng cũng không nhiều, nếu không trời đã đầu xuân, mẹ Khương ra ngoài chỉ có thể nhặt được ba hai lá rau thối thôi.
Quan trọng hơn, Đường Đường thực sự có đồ ăn đã là rất may mắn, sau này cô có thể luộc một quả trứng cho cô ấy để bổ sung cho cơ thể sau.
Sau khi cha cô mất, tuy bề ngoài Khương gia không có xa cách nhưng thực ra mẹ con Khương sống và ăn ở một mình không ai ngó ngàng nữa.
Ông Khương và bà Khương già quý trọng con trai cả và gia đình họ nhất nên chỉ cho con dâu thứ ba một ít đồ ăn, vì sợ hai mẹ con họ chết đói ngay khi con trai họ mất thôi nhưng âu cũng vì sợ bị mang tiếng xấu chứ chả tốt đẹp gì.
Họ cũng được tặng một con gà mái, nhưng nó đã quá già để đẻ trứng.
Hôm nay cô thực sự may mắn, sau khi mẹ Khương về, bà mới ra chuồng gà lau chùi.
Bà thực sự đã nhặt được một quả trứng, một quả trứng gà mới.
“Tốt, tối nay nấu cho Đường Đường ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi mẹ Khương trở về, cô đã lén bỏ trứng vào chuồng gà rồi trở về phòng, khi mẹ Khương nhìn thấy Khương Đường, người đã che giấu công lao và danh vọng, nhìn mọi thứ trước mặt, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng cô lại nói với mẹ Khương: “Mẹ nấu canh trứng đi, con muốn uống canh.”
Cô biết chỉ có làm như vậy thì mẹ Khương mới đồng ý, thay vì nói hai người nên ăn cùng nhau.
Sau đó Khương Đường lại khen ngợi: “Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời. Mẹ nhặt cái này ở đâu vậy? Những loại rau rừng này trông ngon quá.”
Sau khi mẹ Khương trả lời, Khương Đường đương nhiên có thể nói: “Mẹ, con nghĩ bây giờ con đã khỏe hơn nhiều rồi. Ra ngoài đi dạo thực ra tốt hơn cho sức khỏe của con.
Hay là con lên núi xem thử nhé? “
Tiếp tục nỗ lực, Khương Đường nói thêm: “Quần áo của con vẫn còn ướt. Mẹ, xin hãy giúp con giặt trước.”
Đương nhiên, cô không có ý sai mẹ làm việc, chủ yếu làm theo cách mẹ Khương yêu thương cô như trước đây thôi, nếu không bà sẽ không để cô ra ngoài một mình.
Quả nhiên, chỉ sau một chút do dự, mẹ Khương đã đồng ý với nhận định của con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro