Thập Niên 80: Hướng Dẫn Tự Cứu Nữ Phụ
Chương 50
2024-10-14 19:19:57
Đọc full tại dtruyen.com
Đọc full tại dtruyen.com
Đứa trẻ trong bụng vợ cháu trai Ái Quốc bảo bối của Khương gia, nhưng kẻ điên này lại muốn giết cô.
Ngày hôm đó, khi biết tin, bà Khương đã tức giận đến mức nóng lòng muốn chạy tới dùng gậy đánh chết cặp mẹ con thua cuộc này.
Cháu dâu vẫn ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất đã có ý kiến hay. Cô ra mách chuyện Khương Đường rơi sông với Mao Tiểu Tư và tìm cho Tô Tuệ Quyên một góa vợ.
Họ có thể kiếm được hai món quà sính lễ rồi. Bà Khương đã lên kế hoạch để giữ số tiền này cho chắt sau này.
Về những gì thôn trưởng nói về tình trạng sức khỏe không tốt của Khương Đường, bà Khương cảm thấy rằng đó chỉ là một cuộc nói chuyện sai sự thật để lừa họ thôi.
Nhưng không, hai người này bị điên, thậm chí họ còn đưa cho cậu bé Mao đó ba đồng nữa.
Bà ra vẫn không biết họ đã bí mật giấu bao nhiêu tiền.
Không, trước hết là con dâu lớn, mẹ chồng của nữ chính Thường Ngọc Châu tiên phong.
Vợ của ông Khương làm được việc là một chuyện, chăm chỉ và có năng lực nhưng lại rất giỏi gây gổ với người khác.
Nếu không, bà Khương cũng sẽ không bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt con trai cả cưới bà ấy đâu.
Từ nay về sau nhờ con trai quản lý việc nhà thì nhất định phải có con dâu đảm đương.
Vì thế Khương gia lúc này không có người đứng lên, chỉ có bà là người đứng lên tiên phong.
Không chỉ khoe trước mặt mẹ chồng mà còn khoe với các chị dâu khác.
Bà là con dâu lớn, từ nay về sau bà sẽ là người đứng đầu nhà Lão Khương.
Cô thậm chí không nghĩ đến thời đại nào bọn họ vẫn có những suy nghĩ như vậy, từ đó, cô cũng có thể biết hợp tác xã được mùa xã Kiều Lâm xa xôi và lạc hậu như thế nào.
Sau khi bà Khương vào nhà với cin dâu cả, lần đầu tiên bà liếc nhìn Khương Đường với vẻ khinh thường.
Bà nói: “Ồ, Đường Đường, thân thể của Cháu không đủ tốt, đừng nói là mẹ cháu không nuôi nổi cháu, ông bà nội cháu cũng không thể cho cháu ăn miễn phí đúng không?”
Khương Đường không coi trọng điều đó, mỉm cười và nói: “Dì, dì nghĩ con nên làm gì?”
“Chỉ cần kết hôn và tìm một người đàn ông hỗ trợ cháu đi.”
Vợ của chú hai chỉ vào Khương Đường và nói: “Cháu không biết gì hết sao, gia đình họ không biết sức khỏe không tốt của cháu cũng không sao. Làm sao cháu có thể cho mọi người trong thôn biết được thế?
Hiện tại, ta chỉ có thể đi ra bên ngoài thôn để tìm một gia đình phù hợp cho cháu. “
Giọng điệu thực tế và vẻ mặt làm như điều đó là vì lợi ích của Khương Đường.
Nó giả tạo đến mức Tô Tuệ Quyên sắp nổ tung vì tức giận nhưng Khương Đường đã nắm tay mẹ để an ủi bà.
Sau đó lại cười hỏi: “Dì, dì có ý tưởng gì hay ho à?”
“Kết hôn với người khác thôn, trong nhà mẹ ruột của ta có Trần Tam Nữu thích hợp nhất với cháu, nhà mới có nhà mới, vất vả nhiều nhưng nếu cưới Đường Đường, Cháu thật sự có phúc.”
“Ồ, Trương Lệ, nếu chị muốn lừa con nít, chị cũng không làm theo cách này. Nếu Trần Tam Nữu ở đó sướng như vậy, tại sao chị không cho con gái mình cưới đi? Đường Đường bao nhiêu tuổi, và chị tính để con bé như vậy làm mẹ kế à?”
Người bắt chuyện là một cô con dâu khác của nhà bà Khương. Con dâu lớn tên là Trương Lệ, người lên tiếng là con dâu thứ hai tên Lưu Đan.
Hai người này, nói thế nào nhỉ, Trương Lệ trông có vẻ là một người xấu tính, hèn hạ, thích thể hiện trong mọi việc.
Lưu Đan bề ngoài thật thà lương thiện, nhưng ai cũng biết là lừa dối.
Lưu Đan lập tức nghẹn ngào nói với Trương Lệ: “ Trần Tam Nữu đủ tuổi làm cha của Đường Đường đó con gái lớn ông ấy cưới rồi và ông ấy có tậm ba đứa con trai bằng tuổi cô ấy rồi. Vậy mà bắt người ta gọi Đường Đường là mẹ, chị lừa trẻ con thế à?”
Chuyện là Lưu Đan và Trương Lệ ở hai làng lân cận, cách hợp tác xã được mùa hơi xa.
Mặc dù có thể giấu được người khác nhưng Lưu Đan lập tức vạch trần lai lịch của người Trương Lệ giới thiệu.
Lời nói của Lưu Đan khiến Trương Lệ đau mặt, nhưng bà ta có chút bất đắc dĩ khi nghĩ đến mấy món quà của bà mối.
Đọc full tại dtruyen.com
Đứa trẻ trong bụng vợ cháu trai Ái Quốc bảo bối của Khương gia, nhưng kẻ điên này lại muốn giết cô.
Ngày hôm đó, khi biết tin, bà Khương đã tức giận đến mức nóng lòng muốn chạy tới dùng gậy đánh chết cặp mẹ con thua cuộc này.
Cháu dâu vẫn ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất đã có ý kiến hay. Cô ra mách chuyện Khương Đường rơi sông với Mao Tiểu Tư và tìm cho Tô Tuệ Quyên một góa vợ.
Họ có thể kiếm được hai món quà sính lễ rồi. Bà Khương đã lên kế hoạch để giữ số tiền này cho chắt sau này.
Về những gì thôn trưởng nói về tình trạng sức khỏe không tốt của Khương Đường, bà Khương cảm thấy rằng đó chỉ là một cuộc nói chuyện sai sự thật để lừa họ thôi.
Nhưng không, hai người này bị điên, thậm chí họ còn đưa cho cậu bé Mao đó ba đồng nữa.
Bà ra vẫn không biết họ đã bí mật giấu bao nhiêu tiền.
Không, trước hết là con dâu lớn, mẹ chồng của nữ chính Thường Ngọc Châu tiên phong.
Vợ của ông Khương làm được việc là một chuyện, chăm chỉ và có năng lực nhưng lại rất giỏi gây gổ với người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không, bà Khương cũng sẽ không bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt con trai cả cưới bà ấy đâu.
Từ nay về sau nhờ con trai quản lý việc nhà thì nhất định phải có con dâu đảm đương.
Vì thế Khương gia lúc này không có người đứng lên, chỉ có bà là người đứng lên tiên phong.
Không chỉ khoe trước mặt mẹ chồng mà còn khoe với các chị dâu khác.
Bà là con dâu lớn, từ nay về sau bà sẽ là người đứng đầu nhà Lão Khương.
Cô thậm chí không nghĩ đến thời đại nào bọn họ vẫn có những suy nghĩ như vậy, từ đó, cô cũng có thể biết hợp tác xã được mùa xã Kiều Lâm xa xôi và lạc hậu như thế nào.
Sau khi bà Khương vào nhà với cin dâu cả, lần đầu tiên bà liếc nhìn Khương Đường với vẻ khinh thường.
Bà nói: “Ồ, Đường Đường, thân thể của Cháu không đủ tốt, đừng nói là mẹ cháu không nuôi nổi cháu, ông bà nội cháu cũng không thể cho cháu ăn miễn phí đúng không?”
Khương Đường không coi trọng điều đó, mỉm cười và nói: “Dì, dì nghĩ con nên làm gì?”
“Chỉ cần kết hôn và tìm một người đàn ông hỗ trợ cháu đi.”
Vợ của chú hai chỉ vào Khương Đường và nói: “Cháu không biết gì hết sao, gia đình họ không biết sức khỏe không tốt của cháu cũng không sao. Làm sao cháu có thể cho mọi người trong thôn biết được thế?
Hiện tại, ta chỉ có thể đi ra bên ngoài thôn để tìm một gia đình phù hợp cho cháu. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu thực tế và vẻ mặt làm như điều đó là vì lợi ích của Khương Đường.
Nó giả tạo đến mức Tô Tuệ Quyên sắp nổ tung vì tức giận nhưng Khương Đường đã nắm tay mẹ để an ủi bà.
Sau đó lại cười hỏi: “Dì, dì có ý tưởng gì hay ho à?”
“Kết hôn với người khác thôn, trong nhà mẹ ruột của ta có Trần Tam Nữu thích hợp nhất với cháu, nhà mới có nhà mới, vất vả nhiều nhưng nếu cưới Đường Đường, Cháu thật sự có phúc.”
“Ồ, Trương Lệ, nếu chị muốn lừa con nít, chị cũng không làm theo cách này. Nếu Trần Tam Nữu ở đó sướng như vậy, tại sao chị không cho con gái mình cưới đi? Đường Đường bao nhiêu tuổi, và chị tính để con bé như vậy làm mẹ kế à?”
Người bắt chuyện là một cô con dâu khác của nhà bà Khương. Con dâu lớn tên là Trương Lệ, người lên tiếng là con dâu thứ hai tên Lưu Đan.
Hai người này, nói thế nào nhỉ, Trương Lệ trông có vẻ là một người xấu tính, hèn hạ, thích thể hiện trong mọi việc.
Lưu Đan bề ngoài thật thà lương thiện, nhưng ai cũng biết là lừa dối.
Lưu Đan lập tức nghẹn ngào nói với Trương Lệ: “ Trần Tam Nữu đủ tuổi làm cha của Đường Đường đó con gái lớn ông ấy cưới rồi và ông ấy có tậm ba đứa con trai bằng tuổi cô ấy rồi. Vậy mà bắt người ta gọi Đường Đường là mẹ, chị lừa trẻ con thế à?”
Chuyện là Lưu Đan và Trương Lệ ở hai làng lân cận, cách hợp tác xã được mùa hơi xa.
Mặc dù có thể giấu được người khác nhưng Lưu Đan lập tức vạch trần lai lịch của người Trương Lệ giới thiệu.
Lời nói của Lưu Đan khiến Trương Lệ đau mặt, nhưng bà ta có chút bất đắc dĩ khi nghĩ đến mấy món quà của bà mối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro