Thập Niên 80: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu
Chương 15
2024-08-20 21:16:49
Con người Vương Lão Lục vô lại có tiếng trong thôn, hết ăn lại nằm, thích ham món lợi nhỏ, toàn thân đều bẩn thỉu, trong nhà chỉ còn gã, gặp cô gái trẻ tuổi thì sẽ nhìn chằm chằm, bình thường mọi người trông thấy gã đều đi đường vòng.
Nhưng Vương Lão Lục khẽ nghiêng người nhìn vào trong phòng học, cười hì hì nhìn Hà Loan Loan: "Cô Hà, chuyện hai ta yêu đương toàn thôn đều đã biết, tôi đến hỏi em muốn lúc nào kết hôn?"
Trong phòng học, mười đứa nhỏ đều mở to mắt nhìn Vương Lão Lục, đều có chút sợ hãi.
Hà Loan Loan nhìn thấy Vương Lão Lục, trong lòng liền nảy sinh sát ý.
Đời trước, cái chết thê thảm của mình liên quan chặt chẽ đến Vương Lão Lục!
Nhưng bây giờ là những năm tám mươi, xã hội văn minh, cô không có khả năng vô duyên vô cớ giết người, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp khác để Vương Lão Lục ngồi tù mới được!
Tiểu học không lớn, hiệu trưởng Mã ở một bên khác nhìn thấy mau chóng tới hỏi: "Vương Lão Lục, sao cậu lại tới đây?"
Vương Lão Lục da mặt dày, dửng dưng nói: "Tôi và cô Hà yêu đương, đang thương lượng chuyện kết hôn đấy!"
Lúc này mấy người trong thôn làm việc ở bên kia bức tường của trường tiểu học nghe nói như thế liền mau chóng bám vào trên đầu tường hóng chuyện.
Hà Linh Linh cũng ở một bên khác nghe lén, tưởng tượng đến đợi lát nữa Vương Lão Lục chọc Hà Loan Loan tức giận, bụm mặt chạy về nhà khóc liền muốn cười!
Đến lúc đó trường học không có giáo viên, cô ta có thể tự đề cử mình dạy học!
Tiểu học thôi mà, có cái gì khó?
Hà Loan Loan nhìn chằm chằm Vương Lão Lục: "Anh nói hai chúng ta yêu đương, có chứng cứ gì không?"
Vương Lão Lục nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đứng trên bục giảng, Hà Loan Loan mới mười chín tuổi chính là độ tuổi yêu kiều hơn hoa, vóc người cô mảnh khảnh, ngũ quan tinh xảo, làn da mỏng manh những tưởng thổi qua liền rách, môi hồng răng trắng, da thịt trắng hơn tuyết, mái tóc đen như mực, thỉnh thoảng cong môi cười một tiếng, bên trong mắt hạnh giống như là đựng mật, môi anh đào như thịt đào chín mọng, để cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái!
Gã càng nhìn trong lòng càng dập dờn: "Tôi đương nhiên có chứng cứ! Rất nhiều lần em tan việc đều lén đến nhà tôi cơ mà! Áo sơ mi của em còn để ở chỗ tôi, cái áo sơ mi này chính là chứng cứ!
Dù sao, hai ta yêu đương lâu như vậy, em không thể lừa gạt tình cảm của tôi được! Em phải kết hôn với tôi!"
Nói rồi gã móc ra một cái áo sơ mi, ngửi một cái!
Hành động này khiến Hà Loan Loan suýt chút nôn ra, nhưng cô vẫn tỉnh táo nhìn Vương Lão Lục.
Người xem náo nhiệt bên kia đầu tường đều xì xào bàn tán, Vương Lão Lục khẳng định như vậy, còn có áo sơ mi của Hà Loan Loan, nói không chừng thật sự có mập mờ với Hà Loan Loan đó nha!
Ban đầu Hà Loan Loan muốn báo công an, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như Vương Lão Lục đã nhận định bọn họ là yêu đương, Hà Linh Linh lại nhảy ra chứng minh cô thường xuyên không trở về nhà, vậy công an cũng không có cách nào làm gì Vương Lão Lục thì làm sao bây giờ.
Biện pháp tốt nhất chính là đẩy chứng cứ sang người khác!
Hà Loan Loan cười: "Vương Lão Lục, có phải anh nhận nhầm hay không? Anh xác định anh và chủ nhân của cái áo sơ mi này đang hẹn hò?"
Vương Lão Lục ngửa đầu khẳng định nói: "Ông đây đương nhiên xác định!"
Hà Loan Loan: "Vậy anh nhìn kỹ xem cái áo sơ mi này là của ai? Nhà họ Hà chúng tôi có hai đứa con gái, một người là tôi, một người là Linh Linh, ai cũng biết tôi là đứa con gái nhà họ Hà sống rất nghèo, cả ngày cũng chỉ mặc quần áo đầy mụn vá, tôi tổng cộng chỉ có hai cái áo sơ mi, một cái đang mặc ở trên người, một cái giặt phơi trong sân, mà áo sơ mi của Hà Linh Linh nhiều đếm không hết. Hơn nữa, bên trên ống tay áo sơ mi của cô ta đều sẽ thêu tên của cô ta! !"
Vương Lão Lục sững sờ, gã xốc ống tay áo lên xem xét, thật đúng là có chữ viết!
Nhưng gã không biết chữ, hiệu trưởng Mã đi lên xem xét, trong nháy mắt thở dài một hơi: "Ai nha! Phía trên này rõ ràng viết chữ Linh mà! Vương Lão Lục, sao cậu ngay cả việc này cũng có thể nhầm? Tôi cảnh cáo cậu!
Nếu như cậu còn dám tùy tiện nói xấu giáo viên trường học của chúng tôi thì tôi sẽ báo công an bắt cậu lại!"
Vương Lão Lục sững sờ, nhất thời cũng có chút nghi hoặc, áo sơmi này là Hà Linh Linh tự tay đưa cho gã, nói là áo sơmi của Hà Loan Loan kia mà!
Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Gã phải đi tìm Hà Linh Linh!
Nhưng Vương Lão Lục khẽ nghiêng người nhìn vào trong phòng học, cười hì hì nhìn Hà Loan Loan: "Cô Hà, chuyện hai ta yêu đương toàn thôn đều đã biết, tôi đến hỏi em muốn lúc nào kết hôn?"
Trong phòng học, mười đứa nhỏ đều mở to mắt nhìn Vương Lão Lục, đều có chút sợ hãi.
Hà Loan Loan nhìn thấy Vương Lão Lục, trong lòng liền nảy sinh sát ý.
Đời trước, cái chết thê thảm của mình liên quan chặt chẽ đến Vương Lão Lục!
Nhưng bây giờ là những năm tám mươi, xã hội văn minh, cô không có khả năng vô duyên vô cớ giết người, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp khác để Vương Lão Lục ngồi tù mới được!
Tiểu học không lớn, hiệu trưởng Mã ở một bên khác nhìn thấy mau chóng tới hỏi: "Vương Lão Lục, sao cậu lại tới đây?"
Vương Lão Lục da mặt dày, dửng dưng nói: "Tôi và cô Hà yêu đương, đang thương lượng chuyện kết hôn đấy!"
Lúc này mấy người trong thôn làm việc ở bên kia bức tường của trường tiểu học nghe nói như thế liền mau chóng bám vào trên đầu tường hóng chuyện.
Hà Linh Linh cũng ở một bên khác nghe lén, tưởng tượng đến đợi lát nữa Vương Lão Lục chọc Hà Loan Loan tức giận, bụm mặt chạy về nhà khóc liền muốn cười!
Đến lúc đó trường học không có giáo viên, cô ta có thể tự đề cử mình dạy học!
Tiểu học thôi mà, có cái gì khó?
Hà Loan Loan nhìn chằm chằm Vương Lão Lục: "Anh nói hai chúng ta yêu đương, có chứng cứ gì không?"
Vương Lão Lục nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đứng trên bục giảng, Hà Loan Loan mới mười chín tuổi chính là độ tuổi yêu kiều hơn hoa, vóc người cô mảnh khảnh, ngũ quan tinh xảo, làn da mỏng manh những tưởng thổi qua liền rách, môi hồng răng trắng, da thịt trắng hơn tuyết, mái tóc đen như mực, thỉnh thoảng cong môi cười một tiếng, bên trong mắt hạnh giống như là đựng mật, môi anh đào như thịt đào chín mọng, để cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái!
Gã càng nhìn trong lòng càng dập dờn: "Tôi đương nhiên có chứng cứ! Rất nhiều lần em tan việc đều lén đến nhà tôi cơ mà! Áo sơ mi của em còn để ở chỗ tôi, cái áo sơ mi này chính là chứng cứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao, hai ta yêu đương lâu như vậy, em không thể lừa gạt tình cảm của tôi được! Em phải kết hôn với tôi!"
Nói rồi gã móc ra một cái áo sơ mi, ngửi một cái!
Hành động này khiến Hà Loan Loan suýt chút nôn ra, nhưng cô vẫn tỉnh táo nhìn Vương Lão Lục.
Người xem náo nhiệt bên kia đầu tường đều xì xào bàn tán, Vương Lão Lục khẳng định như vậy, còn có áo sơ mi của Hà Loan Loan, nói không chừng thật sự có mập mờ với Hà Loan Loan đó nha!
Ban đầu Hà Loan Loan muốn báo công an, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như Vương Lão Lục đã nhận định bọn họ là yêu đương, Hà Linh Linh lại nhảy ra chứng minh cô thường xuyên không trở về nhà, vậy công an cũng không có cách nào làm gì Vương Lão Lục thì làm sao bây giờ.
Biện pháp tốt nhất chính là đẩy chứng cứ sang người khác!
Hà Loan Loan cười: "Vương Lão Lục, có phải anh nhận nhầm hay không? Anh xác định anh và chủ nhân của cái áo sơ mi này đang hẹn hò?"
Vương Lão Lục ngửa đầu khẳng định nói: "Ông đây đương nhiên xác định!"
Hà Loan Loan: "Vậy anh nhìn kỹ xem cái áo sơ mi này là của ai? Nhà họ Hà chúng tôi có hai đứa con gái, một người là tôi, một người là Linh Linh, ai cũng biết tôi là đứa con gái nhà họ Hà sống rất nghèo, cả ngày cũng chỉ mặc quần áo đầy mụn vá, tôi tổng cộng chỉ có hai cái áo sơ mi, một cái đang mặc ở trên người, một cái giặt phơi trong sân, mà áo sơ mi của Hà Linh Linh nhiều đếm không hết. Hơn nữa, bên trên ống tay áo sơ mi của cô ta đều sẽ thêu tên của cô ta! !"
Vương Lão Lục sững sờ, gã xốc ống tay áo lên xem xét, thật đúng là có chữ viết!
Nhưng gã không biết chữ, hiệu trưởng Mã đi lên xem xét, trong nháy mắt thở dài một hơi: "Ai nha! Phía trên này rõ ràng viết chữ Linh mà! Vương Lão Lục, sao cậu ngay cả việc này cũng có thể nhầm? Tôi cảnh cáo cậu!
Nếu như cậu còn dám tùy tiện nói xấu giáo viên trường học của chúng tôi thì tôi sẽ báo công an bắt cậu lại!"
Vương Lão Lục sững sờ, nhất thời cũng có chút nghi hoặc, áo sơmi này là Hà Linh Linh tự tay đưa cho gã, nói là áo sơmi của Hà Loan Loan kia mà!
Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Gã phải đi tìm Hà Linh Linh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro