Thập Niên 80: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu
Chương 19
2024-08-20 21:16:49
Bởi vì dùng thuốc mua ở trong nông trường nên chân của Hà Loan Loan đúng là đã không còn đau cho lắm.
Sáng hôm nay cô chỉ có một tiết, sau khi hết tiết, cô mau chóng ngồi xe bò của đồng hương đi lên trên trấn.
Nhưng trước tiên cũng không phải là đi bệnh viện, mà là nhân cơ hội đi mua hai bộ quần áo mới.
Chủ yếu là quần áo trên người mình thật sự là quá rách rồi, miếng vá chồng lên miếng vá!
Trên trấn Đại An cũng không phồn hoa, cũng chỉ là hai con đường mà thôi, cửa hàng bán quần áo chỉ có hai cái, Hà Loan Loan lần lượt đi xem thử, niên đại này không nhiều kiểu dáng quần áo, nhất là ở trong trấn nhỏ, cô chọn một chiếc váy liền áo hoa nhỏ màu trắng màu lam, lại mua một chiếc áo khoác đỏ trắng, hai cái quần mới để thay giặt.
Cúi đầu xem xét, giày vải trên chân mình cũng rách lắm rồi, Hà Loan Loan lại đi mua một đôi giày chơi bóng.
Hà Loan Loan cố ý thay quần áo mới ở trong tiệm luôn, chờ cô đi ra khỏi phòng thử đồ, người bán hàng của cửa hàng cũng ngây dại!
Tựa như là một đóa hoa tươi mọc ra ở trong bụi cỏ, bỗng nhiên được cắm vào bên trong bình sứ vừa đẹp vừa tinh xảo, trong nháy mắt lộ ra sự tinh tế và cao cấp, đẹp đến nỗi người ta không nỡ dời mắt!
Dáng người Hà Loan Loan eo nhỏ chân mảnh khảnh, làn da oánh nhuận như ngọc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, vũ mị ôn nhu không nói ra được, lúc này được quần áo mới phủ lên, hiển nhiên là nữ minh tinh từ trên báo bước ra!
Chờ Hà Loan Loan rời khỏi tiệm bán quần áo, người bán hàng kia còn nhịn không được đuổi theo bóng lưng của cô mà nhìn.
Chuyện tốt và người đẹp luôn luôn vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Hà Loan Loan mua xong quần áo, lại dự định đi mua xe đạp.
Thời đại hiện tại không phải hoàn toàn dựa vào phiếu, chỉ cần có tiền, bao nhiêu tiền cũng có thể mua.
Cô trực tiếp mua một cái xe đạp, bỏ ra một trăm tám mươi lăm đồng, chất lượng xe đạp thời đại này đều rất tốt, là loại dàn khung rất lớn, đạp xe nhanh hơn đi bộ nhiều.
Chờ mua xong tất cả những thứ này, Hà Loan Loan lúc này mới trực tiếp đi trạm y tế.
Ở ngoài cửa nghe được, biết được tình huống của Hà Linh Linh rất nghiêm trọng, hôm qua vì cấp cứu mà cắt mất một miếng thịt, chảy không ít máu, Trần Thúy Hoa cùng Hà Thủ Phúc cũng đều đi xét nghiệm máu, tính truyền máu cho cô ta.
Lúc này, Hà Thủ Phúc trở về làm việc.
Trần Thúy Hoa ở trong phòng bệnh trông chừng Hà Linh Linh.
Hà Linh Linh sắc mặt trắng bệch, trên đùi quấn băng gạc, còn có chút hoảng sợ: "Mẹ, con luôn cảm thấy hoảng hốt, không biết Hà Loan Loan có phải phát hiện cái gì hay không?
Sao trùng hợp như vậy được, con thả rắn trong phòng, nó liền đến trường học ở? Còn có con rắn trong phòng nữa, xuất hiện thật kỳ quái..."
Trần Thúy Hoa bưng lọ tráng men, cũng có chút hoài nghi, nhưng nông thôn vốn có rất nhiều rắn, rắn vào phòng cũng là chuyện thường gặp.
Thôn bọn họ năm ngoái có người bị rắn độc cắn một cái.
Huống chi, là Hà Linh Linh thả rắn trước, bọn họ hoài nghi Hà Loan Loan cũng không tìm thấy chứng cứ.
Nhưng Trần Thúy Hoa vẫn hận Hà Loan Loan.
"Cái thứ không biết xấu hổ này, sao rắn không cắn nó chứ! Linh Linh con đừng hoảng hốt, chậm nhất là ngày mai ngày mốt, người của thôn Tiểu Tôn sẽ đến, đến lúc đó trực tiếp gả Hà Loan Loan đi, chúng ta cũng sẽ không cần buồn phiền nữa.
Cũng may đêm qua chúng ta đưa con tới kịp thời, bác sĩ nói con không có mất máu quá nhiều, cũng không cần truyền máu."
May mắn là không cần truyền máu, bà ta và Hà Thủ Phúc, cả Hà Linh Linh đều kiểm tra máu, nhóm máu của ba người đều không giống nhau!
Trần Thúy Hoa không dám để cho Hà Thủ Phúc biết những chuyện này, trực tiếp đuổi ông ta đi trở về làm việc, sau đó tìm bác sĩ lấy kết quả muốn hủy đi.
Hà Linh Linh nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới mình không thể động đậy, trong lòng liền khó chịu.
Sáng hôm nay cô chỉ có một tiết, sau khi hết tiết, cô mau chóng ngồi xe bò của đồng hương đi lên trên trấn.
Nhưng trước tiên cũng không phải là đi bệnh viện, mà là nhân cơ hội đi mua hai bộ quần áo mới.
Chủ yếu là quần áo trên người mình thật sự là quá rách rồi, miếng vá chồng lên miếng vá!
Trên trấn Đại An cũng không phồn hoa, cũng chỉ là hai con đường mà thôi, cửa hàng bán quần áo chỉ có hai cái, Hà Loan Loan lần lượt đi xem thử, niên đại này không nhiều kiểu dáng quần áo, nhất là ở trong trấn nhỏ, cô chọn một chiếc váy liền áo hoa nhỏ màu trắng màu lam, lại mua một chiếc áo khoác đỏ trắng, hai cái quần mới để thay giặt.
Cúi đầu xem xét, giày vải trên chân mình cũng rách lắm rồi, Hà Loan Loan lại đi mua một đôi giày chơi bóng.
Hà Loan Loan cố ý thay quần áo mới ở trong tiệm luôn, chờ cô đi ra khỏi phòng thử đồ, người bán hàng của cửa hàng cũng ngây dại!
Tựa như là một đóa hoa tươi mọc ra ở trong bụi cỏ, bỗng nhiên được cắm vào bên trong bình sứ vừa đẹp vừa tinh xảo, trong nháy mắt lộ ra sự tinh tế và cao cấp, đẹp đến nỗi người ta không nỡ dời mắt!
Dáng người Hà Loan Loan eo nhỏ chân mảnh khảnh, làn da oánh nhuận như ngọc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, vũ mị ôn nhu không nói ra được, lúc này được quần áo mới phủ lên, hiển nhiên là nữ minh tinh từ trên báo bước ra!
Chờ Hà Loan Loan rời khỏi tiệm bán quần áo, người bán hàng kia còn nhịn không được đuổi theo bóng lưng của cô mà nhìn.
Chuyện tốt và người đẹp luôn luôn vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Hà Loan Loan mua xong quần áo, lại dự định đi mua xe đạp.
Thời đại hiện tại không phải hoàn toàn dựa vào phiếu, chỉ cần có tiền, bao nhiêu tiền cũng có thể mua.
Cô trực tiếp mua một cái xe đạp, bỏ ra một trăm tám mươi lăm đồng, chất lượng xe đạp thời đại này đều rất tốt, là loại dàn khung rất lớn, đạp xe nhanh hơn đi bộ nhiều.
Chờ mua xong tất cả những thứ này, Hà Loan Loan lúc này mới trực tiếp đi trạm y tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở ngoài cửa nghe được, biết được tình huống của Hà Linh Linh rất nghiêm trọng, hôm qua vì cấp cứu mà cắt mất một miếng thịt, chảy không ít máu, Trần Thúy Hoa cùng Hà Thủ Phúc cũng đều đi xét nghiệm máu, tính truyền máu cho cô ta.
Lúc này, Hà Thủ Phúc trở về làm việc.
Trần Thúy Hoa ở trong phòng bệnh trông chừng Hà Linh Linh.
Hà Linh Linh sắc mặt trắng bệch, trên đùi quấn băng gạc, còn có chút hoảng sợ: "Mẹ, con luôn cảm thấy hoảng hốt, không biết Hà Loan Loan có phải phát hiện cái gì hay không?
Sao trùng hợp như vậy được, con thả rắn trong phòng, nó liền đến trường học ở? Còn có con rắn trong phòng nữa, xuất hiện thật kỳ quái..."
Trần Thúy Hoa bưng lọ tráng men, cũng có chút hoài nghi, nhưng nông thôn vốn có rất nhiều rắn, rắn vào phòng cũng là chuyện thường gặp.
Thôn bọn họ năm ngoái có người bị rắn độc cắn một cái.
Huống chi, là Hà Linh Linh thả rắn trước, bọn họ hoài nghi Hà Loan Loan cũng không tìm thấy chứng cứ.
Nhưng Trần Thúy Hoa vẫn hận Hà Loan Loan.
"Cái thứ không biết xấu hổ này, sao rắn không cắn nó chứ! Linh Linh con đừng hoảng hốt, chậm nhất là ngày mai ngày mốt, người của thôn Tiểu Tôn sẽ đến, đến lúc đó trực tiếp gả Hà Loan Loan đi, chúng ta cũng sẽ không cần buồn phiền nữa.
Cũng may đêm qua chúng ta đưa con tới kịp thời, bác sĩ nói con không có mất máu quá nhiều, cũng không cần truyền máu."
May mắn là không cần truyền máu, bà ta và Hà Thủ Phúc, cả Hà Linh Linh đều kiểm tra máu, nhóm máu của ba người đều không giống nhau!
Trần Thúy Hoa không dám để cho Hà Thủ Phúc biết những chuyện này, trực tiếp đuổi ông ta đi trở về làm việc, sau đó tìm bác sĩ lấy kết quả muốn hủy đi.
Hà Linh Linh nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới mình không thể động đậy, trong lòng liền khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro